Những ngày sau đó, Vũ Thanh không còn tìm cách tiếp cận Long Nhật. Cậu hiểu rõ, nếu tỏ ra quá nhiệt tình thì chỉ khiến đối phương nghi ngờ. Thậm chí, khi Long Nhật nhắn tin cho mình, Vũ Thanh cũng thản nhiên bỏ qua, xem như chẳng có gì đáng bận tâm.
Hôm nay là một buổi sáng trời trong, ánh nắng len qua khung cửa sổ, chiếu lên mặt bàn ăn. Vũ Thanh ngồi nhâm nhi bữa sáng, trong đầu mải mê lên kế hoạch sinh tồn trong thế giới mạt thế hỗn loạn này. Bỗng cậu quay sang hỏi hệ thống Công Đức 667 với vẻ điềm nhiên:
"667, nếu bây giờ tôi làm việc tốt, có được cộng điểm công đức không?"
Một âm thanh lạnh lùng nhưng vương chút kiêu căng vang lên trong đầu cậu. Hệ thống 667 đáp lại, giọng nói pha chút mỉa mai như đang xem cậu là trò đùa:
"Kí chủ, hiện tại làm việc tốt thì vẫn sẽ được cộng điểm công đức."
Ánh mắt Vũ Thanh lóe lên một tia tính toán khi nghe lời hệ thống. Cậu quyết định sẽ tích lũy điểm công đức để trả hết số nợ với hệ thống, tránh bị ràng buộc. Hiện tại, số nợ của cậu đã lên đến 4000 điểm công đức, cộng thêm 10% lãi suất nữa là 4400 điểm. Cậu hỏi hệ thống thêm lần nữa, vẫn là giọng đều đều nhưng chứa đựng nét nguy hiểm:
"Vậy, làm sao để tích điểm công đức nhanh nhất?"
Lập tức, một màn hình hiện lên trước mặt Vũ Thanh, hiển thị hàng loạt danh mục việc làm có thể giúp tích điểm công đức. Những việc tốt bao gồm từ giúp đỡ người nghèo đến cứu trợ những ai cần cứu giúp. Nhưng nổi bật nhất là một nhiệm vụ - giúp đỡ trẻ em mồ côi tại một trại ở thành phố A, nơi cậu hiện đang cư trú.
Vũ Thanh nhíu mày. Để thực hiện những nhiệm vụ này, rõ ràng là cần đến tiền – mà tiền thì hiện tại cậu gần như không còn. Số tiền còn sót lại từ nguyên chủ cũ cậu đã tiêu sạch từ lâu, giờ chỉ còn lại vài đồng lẻ chẳng đủ để làm gì.
Một nụ cười lạnh lẽo dần hiện lên trên môi Vũ Thanh. Cậu sẽ phải kiếm tiền, nhưng không nhất thiết là kiếm từ chính mình.
"Nếu muốn tồn tại trong thế giới này." Cậu tự nhủ: "thì phải sẵn sàng lợi dụng mọi thứ, kể cả con người."
Ánh mắt cậu thoáng qua một ý niệm nguy hiểm khi nghĩ đến Long Nhật. Nhưng để thực hiện được, Vũ Thanh biết cần phải hành động cẩn trọng. Long Nhật không phải kẻ ngây ngô hay dễ dàng bị dắt mũi. Mặc dù luôn chú ý đến cậu, nhưng người như Long Nhật rõ ràng không dễ tin tưởng người khác. Nếu muốn lợi dụng được cậu ta, Vũ Thanh phải tính toán tỉ mỉ từng bước đi, từng lời nói, sao cho mọi thứ đều trông tự nhiên nhất có thể.
Những ngày tiếp theo, Vũ Thanh bắt đầu từng bước vẽ lên kế hoạch đã chờ sẵn. Cậu biết hôm nay xe nhà Long Nhật sẽ đi qua con đường này, nên đã chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ trẻ em xin được từ các quán từ thiện. Những món đồ này sẽ giúp cậu tạo nên một tình huống đáng thương, khiến Long Nhật không thể làm ngơ.
Khi đèn giao thông chuyển sang xanh, Vũ Thanh giả vờ không nhìn thấy, lén lút băng qua đường. Chiếc xe hơi sang trọng, bóng loáng, với nội thất đắt tiền lướt qua như một cơn gió. Ngay khi xe sắp đến gần, cậu ra sức bước lên phía trước, tạo ra tình huống nguy hiểm.
Trong giây phút định mệnh, cậu cảm thấy một cơn gió mạnh phả vào mặt và nhận ra chiếc xe đang lao tới. Cậu cố gắng tránh sang bên, nhưng không may vấp phải một viên gạch, cả người ngã nhào xuống đất, đồ chơi văng tứ tung. Âm thanh của những món đồ va vào nhau phát ra một tiếng động lớn, thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Khi chiếc xe dừng lại, tài xế bước xuống, gương mặt khó chịu: “Cậu điên à? Sao lại không nhìn đường?” Ông ta hét lên, chỉ tay vào Vũ Thanh, lúc này đang lúng túng giữa đống đồ rơi vãi.
Mọi người xung quanh đứng lại, bàn tán về sự việc. Ánh mắt Long Nhật thoáng lướt qua Vũ Thanh, cậu ta không khỏi ngạc nhiên. Ngay lập tức, Long Nhật mở cửa xe, bước xuống. “Dừng lại!” cậu ta ngăn tài xế, ánh mắt nhìn Vũ Thanh đầy lo lắng.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Vũ Thanh liên tục xin lỗi, cố gắng tạo ra hình ảnh đáng thương: “Tôi chỉ… chỉ là không chú ý.”
Long Nhật, gương mặt điềm tĩnh nhưng sắc sảo, hỏi: “Cậu có sao không?”
Cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của Long Nhật, Vũ Thanh giả vờ như rất ngạc nhiên. “À, tôi… không sao.” Đôi mắt cậu mở to, biểu cảm chân thành.
“Để tôi giúp cậu nhặt đồ.” Long Nhật cúi xuống, bắt đầu giúp Vũ Thanh nhặt những món đồ rơi vãi. “Cậu đang làm gì với tất cả những thứ này?”
“À, tôi… đang đến trại trẻ mồ côi,” Vũ Thanh bắt đầu giải thích, giọng điệu nhẹ nhàng như sương mai: “Tôi muốn tặng chúng cho các em nhỏ ở đó. Họ cần được quan tâm nhiều hơn…”
“Bé thụ của chúng ta tâm cơ quá đi ~~o(>_<)o ~~,” tác giả lặng lẽ nhận xét.
Long Nhật chăm chú lắng nghe, ánh mắt trở nên hứng thú: “Cậu thực sự muốn giúp đỡ bọn trẻ sao? Tại sao không xin tiền từ người khác?”
“Không, tôi không muốn làm phiền mọi người. Chỉ cần tôi có thể làm được điều gì đó, tôi sẽ rất vui.” Vũ Thanh nói, lòng thầm cười mỉm.
“Vậy thì, tôi có thể đưa cậu đến trại trẻ mồ côi. Tôi cũng muốn tham gia.” Long Nhật gật đầu, quyết định dứt khoát.
“Thật sao? Cảm ơn cậu nhiều!” Vũ Thanh giả vờ vui mừng, trong lòng âm thầm vạch ra kế hoạch.