Sau hai giờ đồng hồ, không gian trong căn nhà hoang yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa. Năng lượng từ viên tinh thạch trong tay Vũ Thanh đã hoàn toàn tan biến, để lại một màu tro nhạt nhòa. Hơi thở cậu dần trở nên đều đặn, những vết đỏ nhạt trên da do virus tang thi xâm nhập cũng đã biến mất, thay vào đó là làn da trắng tái nhợt vì mất sức.
Đôi mắt Vũ Thanh khẽ động, hàng mi run rẩy trước khi mở ra. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu quét qua căn phòng, như để xác nhận mọi thứ vẫn ổn. Cậu thở hắt ra, đặt viên tinh thạch đã vỡ vụn xuống đất, bàn tay siết chặt rồi từ từ buông lỏng.
Vân Hạ và Tiểu Tuyết lập tức quay lại phía cậu. Tiểu Tuyết ánh mắt lo lắng, ngồi xuống bên cạnh: "Vũ Thanh, em thấy sao rồi? Còn đau ở đâu không?"
Cậu lắc đầu, giọng khàn khàn nhưng vững vàng: "Không sao nữa. Tỷ đừng lo."
Nhìn thấy cậu tỉnh lại, Tiểu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, còn Vân Hạ cũng buông tay khỏi vũ khí. Nhưng Vũ Thanh không cho phép bản thân nghỉ ngơi thêm. Cậu dựa vào tường, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt hướng về phía cửa: "Mọi người nghỉ ngơi một tiếng đi. Sau đó chúng ta lên đường."
Giọng cậu tuy nhỏ nhưng dứt khoát, như không chấp nhận sự phản đối. Tiểu Tuyết định nói gì đó nhưng nhìn thấy sự cương nghị trong ánh mắt cậu, cô chỉ đành gật đầu. Vân Hạ không nói gì, chỉ đi tìm một góc ngồi nghỉ, ánh mắt vẫn luôn giữ sự cảnh giác cao độ.
Trong căn nhà nhỏ, ánh nắng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, phản chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng kiên định của Vũ Thanh. Cậu khẽ nhắm mắt, để bản thân lấy lại chút sức lực trước khi tiếp tục hành trình đầy gian nan phía trước.
Hệ thống 667 vừa xuất hiện đã không giấu được sự phấn khích, nó bay lượn khắp căn phòng, thậm chí còn bắn pháo hoa lấp lánh. "Chúc mừng ký chủ đã qua cơn nguy kịch!" Giọng điệu đầy vui mừng, như thể chính nó vừa lập công to.
Vũ Thanh liếc nhìn hệ thống với ánh mắt sắc bén, giọng cậu lạnh lùng nhưng mang theo sự bực tức: "Hứ, ngươi còn dám chúc mừng à? Trước đó ngươi bảo trên đường đến căn cứ trung tâm thương mại không có tang thi cao cấp, vậy con tang thi vừa rồi là gì? Nhìn nó có chỗ nào giống đám tang thi bình thường? Suýt chút nữa ta đã chết trong tay nó rồi!"
Hệ thống giật mình một chút, nhưng vẫn tìm cách biện minh: "Ký chủ, cái này người không thể trách ta được. Ta đã quét khu vực trước đó và không thấy tang thi cao cấp nào cả. Nhưng mà tang thi đâu phải cái cây, chúng cũng di chuyển mà!"
Vũ Thanh hừ lạnh, ánh mắt đầy áp lực: "Còn dám già mồm nữa hả?"
Hệ thống lập tức đổi giọng, bay lại gần cậu, bắt đầu dùng bàn tay nhỏ xíu của mình đấm bóp vai cậu một cách nịnh nọt: "Ký chủ, người đừng giận nữa mà? À, đúng rồi! Chắc giờ người đang thắc mắc tinh thạch là gì, đúng không? Để ta giải thích rõ ràng cho người nghe nè."
Vũ Thanh hất nhẹ tay nó, giọng điệu đầy cảnh báo: "Tốt nhất là nói rõ ràng."
Hệ thống nghiêm túc ngay lập tức, giọng mang chút kiêu hãnh như đang khoe kiến thức: "Tuân lệnh! Ký chủ, người còn nhớ đám tang thi người tiêu diệt trước đó toàn là tang thi bình thường không? Nói dễ hiểu, chúng giống như đám heo người nuôi. Còn con tang thi vừa rồi là tang thi cao cấp. Tang thi cao cấp như kiểu những người có dị năng vậy. Một số có dị năng đặc biệt, số khác không có nhưng giác quan của chúng sẽ được cường hóa. Con vừa rồi chắc là tang thi cấp 1, tốc độ của nó đã được tăng cường rất mạnh."
Hệ thống ngừng một chút, ánh mắt sáng lên, tiếp tục: "Còn nữa, ký chủ à, trong não tang thi cao cấp sẽ xuất hiện tinh thạch. Tinh thạch là nguồn năng lượng thuần túy nhất. Khi người vận dụng phép huấn luyện, năng lượng từ môi trường đi qua cơ thể người phải qua một hệ thống lọc. Chỉ năng lượng thuần túy mới được hấp thụ, phần còn lại sẽ bị đào thải. Nhưng nếu sử dụng tinh thạch, người có thể tiết kiệm thời gian. Chẳng hạn, tu luyện cả đêm cũng chỉ bằng việc hấp thụ ba viên tinh thạch như lúc nãy."
Hệ thống gật gù, giọng đầy khích lệ: "Dị năng của người càng mạnh, số tinh thạch cần dùng càng nhiều. Tinh thạch chính là bảo vật, ký chủ à! Người thấy ta cung cấp thông tin hữu ích không?"
Vũ Thanh khẽ thở dài, gọi Vân Hạ và Tiểu Tuyết lại gần. Nhìn hai người với ánh mắt nghiêm trọng, cậu lên tiếng: "Hai người cần phải biết rõ tình hình hiện tại. Tang thi không chỉ có đám chậm chạp, vô tri mà chúng ta đã đối mặt trước đây. Chúng cũng có cấp bậc, và con vừa rồi chính là tang thi cao cấp cấp 1. So với tang thi bình thường, tang thi cao cấp mạnh hơn nhiều, có con sở hữu dị năng, có con lại được cường hóa giác quan hoặc tốc độ."
Cậu ngừng một chút, ánh mắt nhìn về hướng hộp sọ tang thi vừa nãy: "Còn về tinh thạch, nó là thứ quý giá nhất chúng ta có thể lấy được từ tang thi cao cấp. Tinh thạch chứa nguồn năng lượng tinh khiết, có thể rút ngắn thời gian tu luyện. Nếu chúng ta muốn mạnh lên, tinh thạch là thứ không thể thiếu."
Vân Hạ và Tiểu Tuyết chăm chú lắng nghe. Sau khi Vũ Thanh kết thúc, ánh mắt cả hai hiện rõ sự trầm tư.
Vân Hạ cúi đầu, đôi bàn tay nắm chặt, giọng đầy tự trách: "Chúng ta quá yếu... Đến cả tang thi cấp 1 còn không thể chống lại. Nếu không có đệ, e rằng..."
Tiểu Tuyết cũng cắn môi, hai tay run rẩy. Ánh mắt cô thoáng nét bất lực lẫn quyết tâm: "Phải mạnh hơn... Nếu không, chỉ có thể trở thành gánh nặng."
Vũ Thanh nhìn họ, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết: "Đúng, hiện tại chúng ta còn yếu. Nhưng không phải là không có cách để mạnh lên. Điều quan trọng là không được phép sợ hãi. Chúng ta sẽ tìm thêm tinh thạch, cường hóa bản thân. Nếu muốn sống sót trong thế giới này, phải chiến đấu, và phải mạnh hơn cả tang thi cao cấp."
Cậu liếc nhìn bầu trời đang dần chuyển sắc, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh: "Nghỉ ngơi thêm chút nữa. Một tiếng sau, chúng ta tiếp tục xuất phát."