Chương 35

Vũ Thanh bước xuống sân huấn luyện, khí thế lạnh lùng và áp bức khiến tất cả mọi người im bặt. Ánh mắt sắc bén của cậu lướt qua đám đông, tập trung vào ba người đang tập luyện hăng say. Trông thấy sự tự tin trong ánh mắt của họ, lòng cậu dâng lên một cỗ sắc lạnh.

"Ba người này quá tự tin rồi," cậu thầm nghĩ, môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. "Họ nghĩ gϊếŧ được vài con tang thi cấp thấp ngoài kia là giỏi sao? Không được, mình phải đánh tan sự tự mãn này. Nếu không, sự tự tin thừa thãi sẽ biến họ thành phế vật."

Khi cậu bước xuống sân, mọi người tự giác né ra nhường đường, ánh mắt e dè đầy lo sợ khi nhớ lại sự tàn nhẫn của cậu ngày hôm qua. Ba người Vân Hạ, Tiểu Tuyết và Ngọc Dao cũng ngừng tay, ánh mắt đổ dồn về phía cậu.

Vũ Thanh dừng lại trước mặt họ, giọng nói không lớn nhưng đầy uy lực: "Các tỷ, lại đây. Đệ sẽ huấn luyện cho các tỷ."

Ba người thoáng ngạc nhiên, trao đổi ánh mắt với nhau. Nhưng không ai từ chối, họ nhanh chóng tiến lại gần.

Vũ Thanh cất lời, giọng điệu sắc bén: "Đệ sẽ không dùng dị năng, và các tỷ cũng vậy. Chúng ta sẽ chỉ dùng vũ khí và thể lực để chiến đấu."

Ba người đồng ý ngay, ánh mắt lộ vẻ hứng thú. Nếu Vũ Thanh không dùng dị năng, họ tin rằng ít nhất sẽ có cơ hội giành chiến thắng.

Vũ Thanh không nói thêm gì, từ từ rút cặp kiếm ngắn đeo hai bên hông ra. Ánh thép lạnh lóe lên dưới ánh mặt trời, toát ra một luồng khí nguy hiểm. Cậu thủ thế, ánh mắt sắc bén quét qua từng người.

Đám người xung quanh lập tức lùi lại, tạo thành một vòng tròn lớn, để lại khoảng trống cho cuộc đối đầu. Không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.

Vũ Thanh lạnh lùng mở miệng, giọng nói như dao cắt: "Bài học đầu tiên: Khi chiến đấu, không ai nói đã sẵn sàng chưa."

Lời vừa dứt, cậu lao thẳng về phía ba người, nhanh như chớp.

Ngọc Dao phản ứng đầu tiên, nhanh chóng rút dao găm ra đỡ. Nhưng tốc độ của Vũ Thanh quá nhanh, lưỡi kiếm ngắn của cậu lướt qua như một bóng ma, làm lưỡi dao găm của cô bị đánh bật ra.

"Nhanh quá!" cô nghĩ, ánh mắt kinh hãi khi bị dồn lùi lại phía sau.

Tiểu Tuyết vội vàng lao lên hỗ trợ, dao găm trên tay chém về phía Vũ Thanh. Nhưng cậu dễ dàng né tránh, xoay người tấn công vào khoảng trống trong thế phòng thủ của cô. Lưỡi kiếm chạm nhẹ vào cổ Tiểu Tuyết, như một lời cảnh cáo rằng cô đã bị "gϊếŧ."

"Chậm quá," Vũ Thanh lạnh lùng nhận xét.

Vân Hạ nhân cơ hội xông tới, sử dụng toàn bộ sức lực để tấn công vào điểm mù của cậu. Nhưng như thể đã đoán trước, Vũ Thanh nhanh chóng quay lại, dùng lưỡi kiếm cản đòn. Áp lực từ cú va chạm khiến tay Vân Hạ tê rần, lưỡi kiếm ngắn của cô bị đẩy bật ra ngoài.

Chỉ chưa đầy năm phút, ba người đã bị Vũ Thanh dồn ép đến mức không còn đường lui. Mỗi đòn tấn công của cậu đều sắc bén và chính xác, không để lại bất kỳ kẽ hở nào. Ngọc Dao, Tiểu Tuyết và Vân Hạ lần lượt bị "đánh bại," hơi thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.

Vũ Thanh thu kiếm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người đang ngã gục trên sân. Giọng nói của cậu vang lên, không chút cảm xúc: "Các tỷ còn kém xa lắm. Sự tự tin thừa thãi không giúp các tỷ sống sót, mà chỉ khiến các tỷ chết nhanh hơn. Nhớ lấy điều đó."

Ba người không nói gì, chỉ cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ. Nhưng trong ánh mắt họ lóe lên một tia quyết tâm, như muốn chứng minh bản thân sẽ không bị đánh bại dễ dàng thêm lần nào nữa.

Vũ Thanh vừa thu kiếm, ánh mắt lướt qua đám đông đang căng thẳng theo dõi. Lúc này, Thành Lộc từ giữa đám đông bước lên, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén đầy thách thức. Anh cất giọng trầm thấp:

"Tôi có thể đấu với cậu được không?"

Mọi người xung quanh lập tức xôn xao. Thành Lộc vốn là người được nể trọng nhờ sự điềm tĩnh và khả năng huấn luyện bài bản, nhưng lại dám thách đấu Vũ Thanh, người họ vừa chứng kiến sức mạnh đáng sợ.

Vũ Thanh liếc nhìn Thành Lộc từ trên xuống dưới, đánh giá đối thủ. Gương mặt cậu bình thản, nhưng ánh mắt lóe lên sự hứng thú. Cậu khẽ nhếch môi:

"Được."

Vân Hạ, Ngọc Dao, và Tiểu Tuyết thấy vậy, vội vàng tránh sang hai bên để nhường chỗ. Không khí trong sân huấn luyện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.

Vũ Thanh không chần chừ, lập tức lao về phía Thành Lộc như một tia chớp. Cặp kiếm ngắn trong tay cậu vẽ nên những đường cong sắc bén, nhắm thẳng vào các điểm yếu trên cơ thể đối thủ.

Thành Lộc không né tránh, mà lùi một bước, dùng dao găm của mình cản lại đòn đánh đầu tiên. Tiếng thép chạm nhau vang lên chát chúa, khiến những người xung quanh nín thở. Thành Lộc nhân cơ hội đẩy mạnh, khiến Vũ Thanh phải lùi lại nửa bước.

"Phản xạ nhanh đấy," Vũ Thanh thầm nghĩ, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.

Cậu xoay người, hạ thấp trọng tâm, kiếm trong tay trái lao thẳng về phía sườn của Thành Lộc. Nhưng như đã đoán trước, Thành Lộc nghiêng người tránh đòn, đồng thời phản công bằng một cú đá quét ngang vào chân Vũ Thanh.

Vũ Thanh kịp nhảy lên, xoay người trên không để né tránh, đồng thời vung kiếm nhắm vào vai Thành Lộc. Đối thủ lại một lần nữa cản được, nhưng lưỡi kiếm sắc bén đã rạch một vết dài trên áo anh.

Trận đấu trở nên quyết liệt hơn khi cả hai bắt đầu tung ra những đòn tấn công và phản công nhanh như chớp. Thành Lộc sử dụng sức mạnh và kỹ thuật điêu luyện để ép sát Vũ Thanh, trong khi cậu lại dựa vào tốc độ và sự linh hoạt để né tránh và tìm cơ hội phản kích.

Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán cả hai, nhưng không ai chịu nhường bước. Thành Lộc bất ngờ tăng tốc, tung một cú đấm mạnh nhắm thẳng vào mặt Vũ Thanh. Cậu chỉ kịp nghiêng đầu tránh, nhưng lực gió từ cú đấm đủ để khiến tóc cậu bay tung.

"Khá đấy," Vũ Thanh thầm nghĩ, ánh mắt lộ vẻ thách thức.

Cậu lùi lại một bước, sau đó lao lên với toàn bộ sức mạnh, kiếm trong tay vẽ nên một đường chém mạnh từ trên xuống. Thành Lộc đỡ được, nhưng lực chấn động khiến anh phải lùi lại vài bước.

Hai người tiếp tục giằng co trong suốt một tiếng đồng hồ, tiếng thép va chạm và tiếng thở dồn dập vang lên không ngừng. Thành Lộc cố gắng ép sát, nhưng Vũ Thanh nhanh chóng đổi hướng, sử dụng các đòn đánh bất ngờ để làm đối thủ mất thăng bằng.

Cuối cùng, trong một khoảnh khắc sơ hở, Vũ Thanh dùng chân quét ngang, khiến Thành Lộc mất thăng bằng. Ngay lập tức, cậu xoay người, lưỡi kiếm kề sát cổ đối thủ.

Thành Lộc thở hổn hển, mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh. Anh giơ tay lên ra hiệu dừng lại, chấp nhận thua cuộc.

Vũ Thanh cũng không khá hơn. Cơ thể cậu như rã rời, toàn thân đau nhức, chỉ muốn ngã xuống đất ngay lập tức. Nhưng trước ánh mắt của mọi người, cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Vũ Thanh thu kiếm lại, cố gắng giữ thẳng lưng, môi khẽ nhếch lên như thể chiến thắng này chẳng là gì đối với cậu.

Những người xung quanh nhìn cậu với ánh mắt đầy khâm phục xen lẫn sợ hãi, không ai dám thốt lên một lời. Trong lòng họ, Vũ Thanh không chỉ là người mạnh mẽ mà còn là một kẻ không thể đoán trước.

Thành Lộc đứng dậy, nhìn cậu một lúc, rồi khẽ gật đầu. Không nói thêm lời nào, anh lùi về chỗ cũ. Còn Vũ Thanh, với vẻ mặt không chút biểu cảm, quay người bước lên lầu, che giấu cảm giác muốn ngã quỵ ngay lúc này. Trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ:

"May mà mình diễn giỏi, nếu không chắc mất mặt chết mất."

Vũ Thanh thu kiếm lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mọi người xung quanh. Cậu lên tiếng, giọng điệu không chút cảm xúc:

"Mọi người tiếp tục luyện tập đi."

Không chờ ai phản ứng, cậu xoay người bước về phòng, bóng lưng thẳng tắp nhưng bước chân lại mang chút nặng nề. Thành Lộc đứng trong đám đông, ánh mắt trầm xuống khi nhìn thấy đôi chân của Vũ Thanh, từng bước như đang cố gắng chống lại sự mệt mỏi, thậm chí còn khẽ run rẩy.

Trong lòng Thành Lộc thoáng dấy lên một cảm xúc khó tả. Rõ ràng, Vũ Thanh vừa thể hiện sự mạnh mẽ và đáng sợ trên sân, nhưng giờ đây, bóng dáng nhỏ bé ấy lại khiến anh cảm thấy... đáng yêu một cách kỳ lạ.

"Người này rõ ràng cứng đầu, nhưng cũng không biết cách che giấu sự mệt mỏi của mình." Thành Lộc khẽ cong khóe môi, ánh mắt ánh lên chút dịu dàng.

Cảnh tượng Vũ Thanh cố giữ vẻ bình thản dù cơ thể đã kiệt sức khiến anh không nhịn được mà bật cười thầm. Trong đầu, Thành Lộc bỗng nảy ra một suy nghĩ:

"Giống như một con mèo nhỏ hung dữ, luôn cố gắng làm ra vẻ mạnh mẽ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy sự ngốc nghếch và đáng yêu đến lạ."

Anh đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Vũ Thanh cho đến khi cậu khuất sau cánh cửa. Thành Lộc khẽ lắc đầu, vừa buồn cười vừa cảm thấy có chút hứng thú với người thiếu niên kiêu ngạo này.