Chương 33

Ngọc Dao bước lên một bước, nhẹ nhàng chỉ về phía Thành Lộc, cất giọng giới thiệu:“Vũ Thanh, đây là Thành Lộc. Anh ấy từng là một cảnh sát trước khi thế giới này sụp đổ. Không chỉ giỏi sử dụng súng, anh ấy còn thành thạo chiến đấu tay không và các kỹ năng phòng thủ. Một người như anh ấy chắc chắn sẽ hữu ích cho đội của chúng ta.”

Vũ Thanh nhướn mày, ánh mắt thoáng lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ điềm tĩnh. Cậu lặng lẽ nhìn Thành Lộc một lúc, như đang cân nhắc điều gì. Trong đầu, hình ảnh nam nhân cao lớn với đôi mắt nghiêm nghị lúc nãy trêu chọc mình hiện lên, khiến cậu khẽ hừ lạnh.

“Thành thạo thật đấy,” cậu nói, giọng kéo dài đầy ẩn ý. “Nhưng nếu anh giỏi như vậy, tôi muốn xem thử xem anh có thực sự xứng đáng với lời khen của Ngọc Dao hay không.”

Thành Lộc không phản ứng gì, chỉ đứng yên, ánh mắt bình thản nhìn Vũ Thanh như đang chờ đợi cậu tiếp tục.

Vũ Thanh nghiêng đầu, khoanh tay trước ngực, giọng nói mang theo chút trêu đùa nhưng lại lạnh lùng:

“Tí nữa anh đi gặp Vân Hạ, bảo cô ấy đưa cho anh 10 khẩu súng lục và 100 viên đạn. Sau đó, cùng Ngọc Dao lựa ra 10 người, dạy họ cách sử dụng súng. Mỗi người chỉ được phát 10 viên đạn. Nếu dùng hết mà không học được thì không phát thêm. Nhiệm vụ của anh là đào tạo bọn họ và đám người ngoài kia biết cách tự bảo vệ bản thân.”

Cậu dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén như muốn thử thách đối phương. “Đừng để tôi thất vọng.”

Thành Lộc khẽ cười nhạt, giọng nói trầm thấp đáp lại:

“Được.”

Ánh mắt anh thoáng qua vẻ thích thú. Trong lòng, anh nghĩ thầm:

Cậu nhóc này rõ ràng chỉ là con mèo nhỏ đang giận dỗi, nhưng lại cố tỏ ra nguy hiểm. Đáng yêu thật.

Ngọc Dao đứng bên cạnh, quan sát cuộc đối thoại này, không khỏi bật cười thầm. Cô nhìn Thành Lộc, rồi lại nhìn Vũ Thanh, trong đầu đã mường tượng ra cảnh thú vị khi cả hai làm việc chung.

Sau khi dặn dò xong những gì cần nói, Vũ Thanh phất tay bảo Ngọc Dao và Thành Lộc lui ra. Hai người vừa rời khỏi phòng, cậu lập tức ngẩng đầu, gọi:

“667, ngươi kiểm tra xem Thành Lộc có phải là nhân vật trong cốt truyện không?”

Hệ thống công đức 667 xuất hiện trong không gian, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu, hỏi lại:

“Kí chủ, ngươi kiểm tra hắn để làm gì?”

Vũ Thanh tựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm xuống, giọng nói lạnh lùng:

“Ta cứ có cảm giác tên này khá nguy hiểm.”

Nghe vậy, hệ thống ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Nó gật đầu, giọng điệu nghiêm túc:

“Kí chủ, người đợi ta một chút.”

Nói xong, hệ thống biến mất, để lại Vũ Thanh trong căn phòng yên tĩnh. Cậu ngả người ra sau, ánh mắt đầy suy tư. Dù bề ngoài cậu không thể hiện gì, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn về sự xuất hiện bất ngờ của Thành Lộc.

Chưa đầy năm phút sau, hệ thống công đức 667 quay lại, khuôn mặt rạng rỡ, cười nói:

“Kí chủ, người yên tâm đi. Thành Lộc không phải nhân vật trong cốt truyện.”

Vũ Thanh nhướn mày, ánh mắt hơi sáng lên, giọng điệu mang theo chút hờ hững:

“Ồ, vậy hả.”

Nhận được câu trả lời, cậu gật gù, nhanh chóng quăng tên Thành Lộc ra khỏi tâm trí mình. Không để tâm thêm nữa, Vũ Thanh đứng dậy, điều chỉnh lại tâm trạng rồi ngồi vào vị trí tu luyện. Cậu nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần để tăng cường sức mạnh, hoàn toàn không còn bận tâm đến chuyện vừa rồi.

Ngọc Dao đưa Thành Lộc đến trước cửa phòng của Vân Hạ và Tiểu Tuyết. Cô dừng lại, đưa tay gõ cửa ba tiếng, âm thanh vang lên rõ ràng, đều đặn, như một lời thông báo không thể bỏ qua.

Bên trong phòng, một giọng nói ngọt ngào nhưng mang chút tò mò vang ra:

"Ai đó?"

Ngọc Dao hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng trả lời:

"Tiểu Tuyết, là ta đây. Ta có chuyện cần tìm Vân Hạ tỷ."

Không lâu sau, cánh cửa phòng từ từ mở ra, Vân Hạ xuất hiện. Cô liếc mắt nhìn Ngọc Dao, sau đó ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đứng phía sau cô. Một chút nghi ngờ hiện lên trong đôi mắt sắc sảo của Vân Hạ, cô lên tiếng:

"Hắn ta là ai?"

Ngọc Dao cười nhẹ, đưa tay chỉ về phía Thành Lộc, rồi giải thích:

"À, để ta nói cho hai người biết. Đây là Thành Lộc, người vừa mới được Vũ Thanh giao nhiệm vụ."

Cô hít một hơi, nói tiếp:

"Vũ Thanh bảo hắn đến gặp Vân Hạ tỷ để lấy vật tư. Nhiệm vụ của hắn là dạy 10 người trong số đám người kia cách dùng súng. Mỗi người sẽ được 10 viên đạn để tập luyện, nhưng nếu dùng hết thì sẽ không được phát thêm. Ngoài ra, hắn sẽ đảm nhận việc hướng dẫn họ tự bảo vệ bản thân, cũng như giúp giám sát và huấn luyện bọn họ cùng với ta."

Nghe vậy, Vân Hạ hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng nhưng mang theo sự đánh giá kỹ lưỡng. Cô gật đầu, không nói gì thêm, chỉ liếc mắt nhìn về phía Thành Lộc như muốn xác định năng lực thực sự của người đàn ông này.

Tiểu Tuyết đứng phía sau, ánh mắt xen lẫn tò mò và ngạc nhiên khi nhìn Thành Lộc. Cô khẽ kéo tay áo của Vân Hạ, thấp giọng hỏi:

"Tỷ, liệu hắn có đáng tin không?"

Vân Hạ không trả lời ngay, chỉ nhìn Ngọc Dao, chờ đợi cô nói thêm.

Ngọc Dao nhận ra sự ngờ vực trong ánh mắt của Vân Hạ và lời thì thầm của Tiểu Tuyết. Cô nhẹ nhàng giải thích:

"Ta hiểu hai người đang lo lắng, nhưng Thành Lộc là người do Vũ Thanh đích thân giao nhiệm vụ. Hơn nữa, hắn có kỹ năng và kinh nghiệm phù hợp để đảm nhận việc này."

Thành Lộc bước lên một bước, ánh mắt trầm tĩnh đối diện với sự đánh giá của Vân Hạ. Giọng nói của anh trầm thấp nhưng đầy tự tin:

"Nếu hai người còn nghi ngờ, có thể thử khả năng của tôi trước. Nhưng tôi tin rằng kỹ năng của mình đủ để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Vân Hạ im lặng vài giây, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêm nghị và dáng người cường tráng của Thành Lộc. Một người đàn ông cao lớn với đôi mắt sắc lạnh, thần thái toát lên sự quyết đoán và kinh nghiệm chiến đấu. Sau vài giây cân nhắc, cô quay sang Ngọc Dao, khẽ gật đầu.

"Được rồi, nếu Vũ Thanh đã giao nhiệm vụ, ta sẽ không nói gì thêm. Ngọc Dao, cùng ta vào kho lấy súng và đạn."

Cô nhìn sang Thành Lộc, giọng nói sắc lạnh:

"Nhưng nhớ kỹ, một khi đã nhận vật tư từ chúng ta, ngươi phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Ta không muốn thấy bất kỳ sự lãng phí nào."

Thành Lộc gật đầu, ánh mắt kiên định:

"Tôi hiểu. Sẽ không có sai sót nào."

Tiểu Tuyết đứng một bên, đôi mắt sáng lên, khẽ thì thầm với Ngọc Dao khi ba người bắt đầu di chuyển:

"Tỷ tỷ, người này nhìn nghiêm túc thật đấy, nhưng liệu hắn có làm được không?"

Ngọc Dao cười khẽ, đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút hài hước:

"Yên tâm đi, nếu hắn làm không tốt, Vũ Thanh sẽ tự ra tay dạy dỗ hắn trước cả chúng ta."

Câu nói khiến Tiểu Tuyết cười mỉm, bầu không khí giữa họ dường như nhẹ nhàng hơn. Trong khi đó, Thành Lộc vẫn giữ sự im lặng, theo sau hai người phụ nữ, ánh mắt thoáng lộ vẻ trầm ngâm. Nhưng trong lòng anh, sự quyết tâm đã được định hình.