Chương 25: Trốn thoát 3

Bên ngoài kho lương thực

Cả Vũ Thanh và Vân Hạ đã chạy xa khỏi hiện trường, nhưng tiếng chuông báo động đã vang lên khắp căn cứ, tạo nên một làn sóng hỗn loạn. Những binh lính và dị năng giả đang tuần tra vội vã tập trung về phía kho lương thực, ánh mắt đầy lo lắng và ngạc nhiên khi thấy khói lửa bao trùm toàn bộ khu vực.

Một dị năng giả có đôi mắt sắc lạnh, gương mặt cau có, chỉ tay về phía ngọn lửa: "Cái quái gì thế này? Làm sao kho lương thực lại cháy được?"

Một người khác, lớn tiếng đầy tức giận: "Chắc chắn là có kẻ đột nhập! Mau tìm ra chúng trước khi căn cứ bị thiêu rụi!"

Biểu cảm của đám dị năng giả

Các dị năng giả trong căn cứ đều sững sờ trước cảnh tượng này. Một số người bắt đầu xì xào, ánh mắt lo lắng nhìn về phía đám cháy:

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không thể nào kho lương thực tự nhiên cháy được..."

"Có kẻ dám ra tay với căn cứ sao? Gan thật đấy!"

Có người nghiến răng, ánh mắt đầy giận dữ: "Hừ! Đúng là bọn không biết sống chết! Chúng nghĩ có thể thoát được ư?"

Trong khi đó, một vài dị năng giả có vẻ phân vân, biểu cảm thoáng chút sợ hãi khi nhận ra tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát. Khói đen mỗi lúc một dày đặc, che khuất tầm nhìn, làm họ không thể phân biệt được phương hướng.

Một cô gái trẻ có mái tóc dài buộc cao lên tiếng, giọng đầy căng thẳng: "Chúng ta không thể đứng đây mãi! Mau chia ra tìm kiếm thủ phạm!"

Những nhóm dị năng giả bắt đầu hành động, kẻ thì lao về phía kho để cố dập lửa, người lại tỏa ra các hướng để truy lùng dấu vết của kẻ phá hoại.

Vũ Thanh và Vân Hạ

Từ một góc khuất, Vũ Thanh nhìn lại cảnh hỗn loạn phía sau, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Cậu thì thầm với Vân Hạ: "Đám người này còn lâu mới thoát khỏi màn sương của đệ. Cứ để chúng hoảng loạn thêm chút nữa."

Vân Hạ liếc nhìn cậu, ánh mắt phức tạp. "Nhưng Vũ Thanh, nếu họ phát hiện ra dấu vết của chúng ta..."

Vũ Thanh quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy sự bình thản nhưng lại ẩn chứa một tia sắc bén: "Tỷ yên tâm. Trong hỗn loạn, không ai nhìn thấy được rõ ràng đâu. Chúng ta vẫn còn thời gian."

Nói xong, cả hai nhanh chóng lẩn vào màn sương dày đặc, tiếp tục hướng về điểm hẹn.

Trên đường đến điểm hẹn, Vũ Thanh đột ngột khựng lại, tay ôm chặt đầu khi cơn đau dữ dội ập đến. Từng tia đau nhói như lưỡi dao sắc bén xuyên qua não bộ, khiến cậu choáng váng. Máu từ mũi, miệng, mắt, và tai tiếp tục rỉ ra, từng giọt đỏ thẫm nhỏ xuống nền đất, để lại những vệt dài trên con đường họ đi qua.

Vân Hạ hoảng hốt, vội đỡ lấy cậu, ánh mắt đầy lo lắng. "Vũ Thanh! Đệ bị sao vậy?" Giọng cô run rẩy, bàn tay áp lên vai cậu cố giữ cậu đứng thẳng. "Không được, đệ không thể tiếp tục thế này. Phải dừng lại nghỉ ngơi đã!"

Nhưng Vũ Thanh lắc đầu, cơn đau khiến giọng cậu khàn đặc. "Không... không được dừng lại... Chúng ta phải đến điểm hẹn. Đệ chịu được."

Ánh mắt Vân Hạ tràn đầy do dự, nhưng khi nhìn thấy sự kiên quyết trong đôi mắt cậu, cô chỉ biết gật đầu, tiếp tục dìu cậu đi. Vũ Thanh nghiến răng, từng bước chân nặng nề nhưng không hề chậm lại. Mỗi bước đi của cậu là một sự cố gắng vượt qua nỗi đau đang hành hạ cơ thể mình.

Đến điểm hẹn

Khi họ đến được điểm hẹn, đám người Tiểu Tuyết và Ngọc Dao đã tập hợp lại, vẻ mặt của họ đều lộ rõ sự mệt mỏi và căng thẳng. Thấy Vũ Thanh bước tới với dáng vẻ đầy vết máu, Tiểu Tuyết hốt hoảng lao tới, hỏi dồn dập: "Vũ Thanh, chuyện gì xảy ra với cậu? Ai làm cậu ra nông nỗi này?"

Không để ý đến câu hỏi, Vũ Thanh ra hiệu cho mọi người im lặng. Cậu quay sang Vân Hạ, ánh mắt dù mệt mỏi nhưng vẫn sắc bén: "Tỷ, lấy vũ khí ra đưa cho mọi người."

Vân Hạ do dự một chút, nhưng trước ánh mắt của cậu, cô không nói gì thêm. Cô lấy ra lá bài và bắt đầu giải phóng các vũ khí bên trong. Từng thanh kiếm, khẩu súng, và dao găm xuất hiện, sắp xếp ngay ngắn trên mặt đất trước sự kinh ngạc của những người xung quanh.

"Cầm lấy. Chuẩn bị ra ngoài," Vũ Thanh ra lệnh, giọng khàn đặc nhưng không cho phép ai phản kháng.

Những người khác nhanh chóng thu vũ khí, ánh mắt lộ vẻ quyết tâm. Tiểu Tuyết nhìn Vũ Thanh đầy lo lắng, định nói gì đó nhưng cậu đã ngăn lại: "Đừng lãng phí thời gian. Nếu không đi ngay, chúng ta sẽ bị phát hiện."

Sau khi mọi người đã sẵn sàng, Vũ Thanh dẫn đầu nhóm, từng bước kiên định rời khỏi điểm hẹn. Dù cơ thể cậu đang phải chịu đựng cơn đau khủng khϊếp, đôi mắt của Vũ Thanh vẫn ánh lên vẻ lạnh lùng và quyết đoán, như thể không gì có thể khiến cậu khuất phục.

Trên đường đến khu biệt thự, màn sương dày đặc từ kỹ năng của Vũ Thanh vẫn bao phủ xung quanh, che giấu dấu vết của nhóm người. Tuy nhiên, những tiếng rêи ɾỉ kỳ quái vang lên từ xa, báo hiệu sự hiện diện của lũ tang thi.

"Tang thi!” Một người trong nhóm hét lên, giọng đầy hoảng loạn. Những bóng dáng lảo đảo của tang thi dần hiện rõ trong làn sương, đôi mắt đυ.c ngầu sáng lên khi chúng ngửi thấy mùi máu và hơi thở của con người.

Cả nhóm bắt đầu rối loạn. Một số người hoảng sợ lùi lại, nắm chặt vũ khí nhưng không dám ra tay. Một người run rẩy, nói trong nỗi sợ hãi: “Làm sao đây? Chúng ta không thể chiến đấu với tang thi nhiều như thế này!"

“Chết tiệt, nếu không gϊếŧ chúng, tất cả sẽ chết!” Tiểu Tuyết quát lên, ánh mắt sắc bén đầy tức giận.

Tiểu Tuyết là người đầu tiên bước lên. Cô nâng khẩu súng săn cầm trong tay, nhanh chóng nhằm bắn một phát vào đầu con tang thi gần nhất. Viên đạn xuyên qua trán nó, khiến nó gục xuống ngay tại chỗ.

Những người khác nhìn cô với ánh mắt pha lẫn sợ hãi và khâm phục, nhưng vẫn không ai dám tiến lên.

“Nếu các ngươi không muốn chết thì mau chiến đấu đi!” Ngọc Dao lên tiếng, giọng lạnh lùng và dứt khoát. Cô cũng nhấc khẩu súng ngắn của mình, bắn hạ thêm hai con tang thi đang lao về phía nhóm.

Một vài người, bị thôi thúc bởi áp lực và sợ hãi, cũng bắt đầu nhấc vũ khí lên. Có người nhằm run rẩy, có người bắn trượt, nhưng ít nhất họ đã bắt đầu hành động.

Ngọc Dao vừa bắn vừa quát: “Đừng lãng phí đạn! Nhắm vào đầu chúng, chỉ có như vậy mới gϊếŧ được tang thi!"

Vũ Thanh đứng ở phía sau, tay vẫn giữ chặt đầu khi cơn đau từ tinh thần lực vẫn đang hành hạ cậu. Thấy nhóm người có vẻ chống cự được, cậu nghiến răng, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi ra lệnh: “Tập trung lại! Không được để tách ra, tiến nhanh về phía khu biệt thự!"

Mặc dù đau đớn, Vũ Thanh vẫn cố gắng vận dụng tinh thần lực điều khiển màn sương dày hơn, làm giảm tầm nhìn của lũ tang thi, khiến chúng di chuyển chậm lại.

Vân Hạ đứng sát cạnh Vũ Thanh, lo lắng nhìn cậu nhưng vẫn vung kiếm bảo vệ cậu khỏi những con tang thi xung quanh. “Vũ Thanh, đệ không sao chứ?” cô hỏi, hơi thở gấp gáp.

"Không sao... tỷ cứ lo bảo vệ mọi người. Đệ... còn chịu được.” Vũ Thanh trả lời, giọng yếu ớt nhưng kiên định.

Cả nhóm tiếp tục di chuyển, bắn hạ những tang thi cản đường. Dù số người dám chiến đấu chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng sự phối hợp giữa Tiểu Tuyết, Ngọc Dao và những người dũng cảm còn lại đã giúp nhóm tiến gần hơn đến khu biệt thự.

Tiểu Tuyết liếc nhìn lũ tang thi phía sau và quát lớn: “Nhanh lên! Chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa, lũ tang thi có thể sẽ kéo đến ngày càng nhiều!"

Nhóm người bước đi trong sự căng thẳng tột độ, tiếng gầm gừ của lũ tang thi vang vọng trong làn sương mù như một cơn ác mộng không dứt. Nhưng ánh sáng yếu ớt từ khu biệt thự phía xa dường như trở thành tia hy vọng duy nhất, dẫn dắt họ tiếp tục tiến lên.