Chương 26: An toàn

Đoàn người cuối cùng cũng đặt chân đến khu biệt thự hoang tàn nhưng an toàn. Ánh trăng chiếu rọi qua những tán cây, soi sáng những khuôn mặt mệt mỏi nhưng ngập tràn niềm vui. Những tiếng hò reo vang lên trong đêm tĩnh lặng, như một khúc ca chiến thắng sau những ngày dài đấu tranh sinh tồn. Một số người ôm chầm lấy nhau, vài người bật khóc vì hạnh phúc.

Ngọc Dao tựa vào một thân cây, ánh mắt thoáng chút nhẹ nhõm nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Tiểu Tuyết và Vân Hạ đứng bên cạnh Vũ Thanh, cả ba cùng mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt.

Nhưng đúng lúc ấy, một âm thanh kỳ lạ phá tan không khí vui mừng. Tiếng khục khặc như thể ai đó vừa ho mạnh, kèm theo tiếng phụt nhỏ của máu bắn ra. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Vũ Thanh, người đang đứng không vững.

Khuôn mặt cậu tái nhợt, đôi mắt khẽ nhíu lại vì đau đớn. Máu đỏ thẫm trào ra từ khóe miệng, nhỏ xuống đất thành từng giọt. Đôi chân Vũ Thanh khụy xuống, cả cơ thể gục ngã về phía trước.

“Vũ Thanh!” Vân Hạ hét lên, nhanh tay đỡ lấy cậu trước khi cậu ngã hoàn toàn xuống đất. Cảm giác hoảng loạn tràn ngập trong đôi mắt cô. “Đệ sao vậy? Tỉnh lại đi, đừng dọa tỷ mà!” Giọng cô run rẩy, gần như bật khóc.

Vân Hạ cố lay người cậu nhưng Vũ Thanh vẫn bất động, hơi thở yếu ớt. Cô quay đầu, hét lớn, “Tiểu Tuyết! Nhanh lên, đệ ấy không ổn rồi!”

Nghe thấy tiếng gọi, Tiểu Tuyết lập tức chen qua đám đông. Những người xung quanh vội vã nhường đường khi thấy sự lo lắng trên khuôn mặt cô. Ánh mắt Tiểu Tuyết lướt qua Vũ Thanh đang nằm trên tay Vân Hạ, khuôn mặt đẫm máu và gần như không còn sức sống.

“Không… không thể nào…” Tiểu Tuyết thì thầm, hai tay run lên, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn. “Sao lại thế này? Sao đệ ấy lại bị thương nặng thế chứ?”

“Tiểu Tuyết!” Vân Hạ lớn tiếng, giọng nôn nóng, gần như mất kiên nhẫn. “Nhanh lên! Dùng dị năng của muội đi! Nhanh cứu đệ ấy, không thì đệ ấy chết mất!”

Cả đám đông vây quanh bắt đầu thì thầm, lo lắng dâng lên trong từng ánh mắt. Một người đàn ông lớn tuổi khẽ thở dài, lắc đầu. “Thằng bé đã chịu quá nhiều rồi…”

Tiểu Tuyết hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cô quỳ xuống bên cạnh Vũ Thanh, hai tay đặt lên ngực cậu. Một luồng ánh sáng mờ nhạt phát ra từ lòng bàn tay Tiểu Tuyết, dị năng của cô bắt đầu hoạt động.

Luồng sáng ấy dần trở nên rực rỡ hơn, như những mạch nước nhỏ từ từ chảy vào cơ thể Vũ Thanh, cố gắng hàn gắn từng vết thương. Cơ thể Tiểu Tuyết run lên vì mệt mỏi, mồ hôi lấm tấm trên trán cô.

Sau gần nửa giờ, cô dừng tay, thở dốc, khuôn mặt trắng bệch vì kiệt sức. Tiểu Tuyết cắn môi, giọng khàn đặc. “Tạm thời… đệ ấy sẽ ổn, nhưng muội cần nghỉ một lát mới có thể tiếp tục chữa trị.”

Nghe vậy, Vân Hạ vội bế Vũ Thanh đặt vào một chỗ thoáng khí, đắp tạm cho cậu một chiếc áo khoác để giữ ấm. Mọi người xung quanh đều lo lắng nhìn theo, không ai dám lớn tiếng vì sợ làm phiền.

Sau một giờ nghỉ ngơi, Tiểu Tuyết trở lại bên Vũ Thanh, ánh mắt đầy quyết tâm. Dù cơ thể còn mỏi mệt, cô vẫn không bỏ cuộc. Lần này, ánh sáng phát ra từ tay cô mạnh hơn, bao phủ toàn bộ cơ thể cậu.

Đến ngày thứ ba, cuối cùng, cơ thể Vũ Thanh khẽ động đậy. Tiểu Tuyết ngã khuỵu xuống đất, bàn tay run rẩy vẫn giữ nguyên trên ngực cậu. Dù khuôn mặt cô trắng bệch, ánh mắt lại ánh lên niềm vui mừng khôn xiết.

“Đệ ấy… đã qua cơn nguy kịch rồi…” Tiểu Tuyết thều thào, giọng khàn đặc vì kiệt sức. Toàn thân cô run rẩy, nhưng một nụ cười nhẹ vẫn thoáng qua khóe môi, như thể một tảng đá lớn trong lòng vừa được gỡ bỏ.

Vân Hạ ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay nắm chặt tay Tiểu Tuyết. “Muội làm tốt lắm, Tiểu Tuyết. Tốt lắm rồi…” Giọng cô run rẩy, vừa như cảm ơn, vừa như an ủi đứa em gái đã dốc hết sức mình để cứu người.

Xung quanh, mọi người đứng yên lặng, ánh mắt đầy cảm xúc nhìn về phía Vũ Thanh. Một vài người lặng lẽ thở phào, vài người khác thì khẽ gật đầu với nhau, như ngầm thừa nhận sự dũng cảm và sự hy sinh mà cả nhóm đã bỏ ra để dẫn họ đến đây.

Tiểu Tuyết tựa người vào Vân Hạ, hơi thở nặng nề vì mệt mỏi. Nhưng dù vậy, cô vẫn không quên ngước nhìn về phía Vũ Thanh, ánh mắt đầy quyết tâm. "Muội đã cứu được đệ ấy lần này, và muội sẽ không để đệ ấy xảy ra chuyện gì nữa đâu."

Vũ Thanh nằm trên chiếc giường đơn sơ, đôi mắt từ từ hé mở. Khuôn mặt cậu bơ phờ, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy, giọng nói yếu ớt vang lên. “Nước…”

Vân Hạ đứng gần đó, nghe thấy liền luống cuống chạy đi rót nước. Cô nhanh chóng trở lại, nâng đầu Vũ Thanh lên cẩn thận và đưa ly nước đến môi cậu. Những ngụm nước mát chảy xuống cổ họng khô khốc, làm cậu khẽ nhắm mắt lại, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Đệ thấy sao rồi?” Vân Hạ hỏi, ánh mắt lo lắng dõi theo từng cử động của Vũ Thanh.

“Đệ không sao, cảm ơn tỷ,” cậu đáp, giọng đã vững vàng hơn một chút. Cậu nghiêng người, ra hiệu cho Vân Hạ cúi xuống và thì thầm: “Tỷ đi phát đồ ăn cho mọi người đi. Nhưng phát ít thôi, chỉ đủ cầm cơn đói lại, đừng để phí phạm.”

Vân Hạ gật đầu, ánh mắt đầy hiểu ý. “Yên tâm, tỷ biết rồi.”

Khi cô rời đi, Tiểu Tuyết, sau ba ngày kiệt sức vì chữa trị, cuối cùng cũng gục xuống giường ngủ say. Không gian xung quanh dần lặng đi, chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ.

Đột nhiên, không gian trước mặt Vũ Thanh khẽ rung động. Một luồng sáng đỏ chói lóa xuất hiện, và từ hư không, con gấu đỏ quen thuộc bật ra. Nó nhảy lên, giơ chiếc pháo nhỏ trong tay và bắn pháo hoa rực rỡ lên bầu trời đêm. Tiếng nổ nhỏ nhưng lan tỏa sắc màu, như thể đang ăn mừng chiến thắng.

“Chúc mừng ký chủ! Người đã hoàn thành nhiệm vụ!” giọng nói lanh lảnh của con gấu vang lên, đầy hứng khởi.

Vũ Thanh nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng. “Vui quá nhỉ. Ngươi biết nhiệm vụ này suýt nữa khiến ta xuống dưới báo danh rồi không?”

Con gấu đỏ chán nản, cụp tai xuống, khuôn mặt đầy vẻ bất lực. “Ký chủ à, người biết rồi đó, nhiệm vụ này là do hệ thống chủ thần đưa ra, ta nào có khả năng can thiệp. Người cũng hiểu mà.”

“Hừ, hệ thống chủ thần của các ngươi đúng là đồ ngu,” Vũ Thanh cười nhạt, ánh mắt liếc về phía đám đông đang hớn hở ăn uống. “Bắt ta đi cứu cái đám vô dụng chỉ biết ăn, chẳng khác nào lũ heo.”

“Ký chủ, người đừng nặng lời như vậy chứ…” Con gấu đỏ lầm bầm, cố gắng xoa dịu.

“Bộ ta nói sai sao? Trong trận chiến lần trước, mấy kẻ dám đứng ra gϊếŧ tang thi đếm trên đầu ngón tay. Phần còn lại toàn là đồ vô dụng, chỉ biết nấp sau lưng người khác, súng đưa tận tay, chỉ cần bấm cò thôi cũng không làm được. Cái đám vô dụng đó bị người ta coi là công cụ cũng chẳng oan uổng gì.”

Con gấu đỏ khẽ run, gật đầu lia lịa. “Ký chủ, người nói gì cũng đúng hết!”

Vũ Thanh lườm nó một cái, không thèm tranh luận thêm. Nhưng ngay sau đó, con gấu đỏ cười hớn hở, nói tiếp: “À, ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ lần này, người được thưởng 1000 điểm công đức! Ngoài ra, do đây là lần đầu tiên người cứu sống hơn 100 người, hệ thống sẽ tặng thêm một phần quà đặc biệt. Người có thể chọn một trong hai phần quà sau đây:

Phần quà thứ nhất: Ngọc bội không gian

Dung lượng tương đương với một căn phòng.

Có thể cất trữ mọi thứ, trừ sinh mệnh còn sống.

Trạng thái của đồ vật được đóng băng trong không gian. Khi lấy ra, đồ vật vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu.

Phần quà thứ hai: Phép huấn luyện dị năng sơ cấp( tu luyện được từ cấp 1 đến cấp 4 )

Một kỹ thuật giúp khai phá và kiểm soát dị năng.

Hỗ trợ tăng tốc độ tiến hóa dị năng trong giai đoạn đầu.”

Con gấu đỏ vẫy vẫy bàn tay nhỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn Vũ Thanh. “Ký chủ, chọn nhanh đi nào!”

Lời nhắn tác giả: "Sau mấy tháng sống chung, hai chị em Vân Hạ đã coi Vũ Thanh như người nhà. Mặc dù ngoài mặt Vũ Thanh lạnh lùng, khó gần, nhưng hành động của cậu lại khiến người khác không thể không yêu mến. Đúng là bé thụ tâm cơ nhưng vẫn rất biết cách chiếm lòng người mà! (¬‿¬)"