Chương 24: trốn thoát 2

Vũ Thanh kéo tay Vân Hạ, tinh thần tập trung, cậu vận dụng kỹ năng Tuyết vụ ngay lập tức. Một làn sương mờ ảo bao phủ lấy hai người, cuốn theo họ trong một tấm màn băng mỏng nhưng dày đặc, lạnh lẽo. Những hạt tuyết nhỏ li ti bay xung quanh, tạo thành một lớp sương trắng mờ nhạt, như thể ẩn mình trong bóng tối. Cảm giác lạnh buốt lướt qua cơ thể, nhưng chỉ có sự tĩnh lặng và kiên định mới chiếm lĩnh cả hai. Với Tuyết vụ, mọi thứ xung quanh như bị bóp nghẹt trong một lớp sương mù đậm đặc, khiến bất kỳ ánh mắt nào cũng không thể xuyên qua được. Vũ Thanh và Vân Hạ trở thành những bóng ma trong căn cứ, dễ dàng vượt qua các lính canh mà không ai kịp nhận ra.

Căn cứ Đế Thạch, mới được xây dựng trong ba tháng gần đây, vẫn chưa hoàn thiện hệ thống bảo vệ. Mặc dù kho lương thực và kho vũ khí là hai khu vực quan trọng nhất, nhưng sự quản lý vẫn còn lỏng lẻo. Các lính canh vẫn chưa quen với việc duy trì bảo vệ 24/7, và những xích mích giữa các nhóm dị năng trong căn cứ cũng đã khiến mọi người không mấy để ý đến những sự việc bất thường. Không ai nghĩ có người lại dám đốt kho lương thực và ăn trộm từ kho vũ khí.

Khi đến gần kho vũ khí, Vũ Thanh và Vân Hạ dễ dàng vượt qua các lính tuần tra mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Cánh cửa sắt to lớn của kho vũ khí mở ra trong tiếng kẽo kẹt, bên trong là một không gian rộng lớn, chứa đầy các loại vũ khí từ súng đạn đến dao kiếm. Những bức tường xung quanh được xếp chặt những hộp đạn, súng trường, và một số loại vũ khí hạng nặng khác, nhưng giữa tất cả đó, có một thứ đặc biệt—dầu, chất lỏng đặc biệt có thể tạo ra ngọn lửa mạnh mẽ khi cần thiết.

Vân Hạ bước vào, mắt lướt qua các vật dụng xung quanh, sau đó dừng lại tại một góc khuất. Lần trước, khi cô đến đây thu vũ khí vào lá bài, kho vũ khí được quản lý khá chặt chẽ và cô không dám lấy thêm. Nhưng lần này, cô đã có kế hoạch rõ ràng, và cảm giác căng thẳng trong người không làm cô chùn bước.

Cô lấy ra một lá bài từ tay, tập trung năng lượng vào đó. Chỉ trong 10 giây ngắn ngủi, những khẩu súng, đạn dược và các vật dụng khác liền bị hút vào lá bài một cách dễ dàng, như thể chúng trở thành một phần của nó. Lá bài chợt phát sáng, rồi lại trở về bình thường, nhẹ nhàng cất giấu toàn bộ số vũ khí bên trong mà không ai nhận ra. Vân Hạ hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua Vũ Thanh, và cả hai không nói gì, biết rằng mọi thứ đã sẵn sàng cho bước tiếp theo.

Vũ Thanh kéo Vân Hạ lại gần, ánh mắt đầy kiên định. "Tỷ có thể bỏ bớt một số vũ khí ra, thu số dầu vào lại," cậu nói, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu phần quyết đoán.

Vân Hạ nghe vậy, gật đầu đồng ý. Cô nhẹ nhàng đặt một vài vũ khí xuống, mở thêm không gian trong lá bài, rồi bước lại gần chỗ chứa dầu. Cô bắt đầu điều khiển kỹ năng của mình, tập trung để hút từng can dầu vào trong lá bài. Khi kỹ năng được thi triển, dầu dần dần tan biến vào không gian vô hình trong lá bài, không một giọt nào bị bỏ sót. Mỗi lần một thùng dầu biến mất, Vân Hạ lại lặp lại thao tác như vậy, không ngừng cho đến khi mọi thứ được thu hết vào. Quá trình kéo dài khoảng 30 phút, nhưng cô làm việc rất nhanh và hiệu quả.

Trong khi Vân Hạ đang tập trung, Vũ Thanh bỗng cảm thấy buồn chán. Cậu không thể cứ đứng yên mãi, và trong đầu bắt đầu nảy ra một suy nghĩ âm độc. Cậu bước lại gần bức tường, lấy thanh trường kiếm bên hông mà trước đó Vân Hạ đã đưa cho cậu. Vũ Thanh cầm kiếm lên, đôi mắt sáng lên một ý cười đầy mưu mô. Cậu bắt đầu khắc những chữ lên bề mặt thanh kiếm, từng đường nét sắc bén, không chút chần chừ.

Câu chữ xuất hiện trên thanh kiếm: "Căn cứ các người ngu như heo, việc đốt lương thực là do tôi làm, nói chung đám căn cứ này thật đáng ghê tởm. Tôi là vợ yêu của chủ nhân căn cứ, tại trung tâm thương mại, kí tên: Vũ Thanh, vợ yêu Long Nhật." Cậu nhếch môi cười nham hiểm, hình dung ra phản ứng của những kẻ sẽ đọc được dòng chữ này.

Hệ thống sau đó không thể im lặng, lên tiếng với giọng đầy phê phán: "Kí chủ, người thật xấu xa. Người còn kéo theo thù hằn cho nam chính nữa."

Vũ Thanh chỉ mỉm cười, không bận tâm đến lời phê phán của Hệ thống.

Sau khi Vân Hạ thu hết dầu vào lá bài, cô quay lại và ánh mắt vô tình lướt qua bức tường nơi Vũ Thanh vừa khắc chữ. Cô không quá chú ý đến những câu đầu, nhưng khi nhìn thấy mấy dòng chữ cuối, đôi mắt cô mở to, sững sờ không giấu nổi vẻ khó hiểu. Những từ ngữ ấy như một cú sốc đối với cô, đặc biệt là phần "vợ yêu của chủ nhân căn cứ, tại trung tâm thương mại."

Vân Hạ khẽ nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối. Cô ngập ngừng một lúc lâu, rồi mới cất tiếng hỏi, giọng đầy nghi hoặc: "Vũ Thanh, Long Nhật là ai vậy?"

Cô nhìn cậu với ánh mắt dò hỏi, không hiểu sao câu nói đó lại xuất hiện ở đây, và tại sao Vũ Thanh lại liên hệ mình với một cái tên lạ lùng như vậy.

Vũ Thanh cười đầy lém lỉnh, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa đựng một trò đùa nào đó, đáp lại câu hỏi của Vân Hạ với vẻ tinh nghịch: "Là chồng yêu hụt của đệ đó."

Chưa để cô kịp ngỡ ngàng, Vũ Thanh đã kéo Vân Hạ vào một góc khuất trong căn cứ, nơi không ai có thể nhìn thấy. "Tỷ thả kỹ năng ra đi," cậu nói, giọng đầy sự thúc giục, mắt không rời khỏi cô.

Vân Hạ gật đầu, tập trung lại, rồi từ từ đưa tay ra. Lá bài sáng lên nhẹ nhàng, và kỹ năng Tuyết Vụ bắt đầu phát huy tác dụng. Cô cảm nhận từng luồng năng lượng bên trong mình, và chỉ trong khoảnh khắc, một làn sương mù dày đặc bắt đầu từ trong lá bài tràn ra. Từng đợt sương trắng lượn lờ bay lên cao, vượt qua các vật cản trong kho vũ khí, rồi tiếp tục bay thẳng lên bầu trời, lan tỏa khắp căn cứ.

Làn sương trắng như vảy tuyết bay nhẹ nhàng giữa không trung, phủ khắp căn cứ Đế Thạch. Sương mù dày đặc bắt đầu lan tỏa rộng rãi, che khuất tầm nhìn và tạo ra một lớp màn mờ ảo, khiến căn cứ trở nên mờ mịt trong một không gian hư ảo.

Vũ Thanh thấy vậy, ánh mắt lóe lên, rồi sử dụng tinh thần lực để điều khiển làn sương. Cậu tập trung, từng đợt sương mù bắt đầu bay qua từng ngóc ngách trong căn cứ, len lỏi vào các phòng, hành lang, khu vực mà Vũ Thanh biết sẽ là những điểm cần thiết để dọn đường cho nhóm của mình. Với sự điều khiển tỉ mỉ của Vũ Thanh, làn sương lan rộng đều đặn, dễ dàng làm mờ tầm nhìn của bất kỳ ai trong căn cứ.

Cùng lúc đó, bên ngoài căn cứ, những cánh cửa và hành lang vẫn yên lặng. Chỉ có tiếng gió và những đợt sương mù đang dần bao phủ từng khu vực trong căn cứ Đế Thạch, báo hiệu một sự thay đổi lớn sắp đến.

Tại căn cứ Đế Thạch

Không khí trong căn cứ đang yên ắng bỗng chốc thay đổi khi làn sương mù trắng đυ.c bất ngờ bao phủ khắp nơi. Những ánh đèn trong căn cứ bị màn sương nuốt chửng, chỉ còn lại những tia sáng mờ nhạt, nhấp nháy không rõ. Người trong căn cứ, từ lính canh đến những dị năng giả, đều sững sờ nhìn cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra trước mắt.

"Chuyện quái gì thế này?" Một lính canh lên tiếng, giọng ngập ngừng, ánh mắt đầy kinh ngạc khi nhìn màn sương mù dày đặc đang dần che lấp mọi thứ xung quanh.

Một dị năng giả có vẻ lớn tuổi hơn nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên một tia cảnh giác. "Là kỹ năng của ai đó... Chúng ta bị tấn công sao?" Dù nói vậy, trong giọng hắn vẫn chưa có sự hoảng loạn, chỉ là một chút nghi hoặc xen lẫn bất mãn vì bị làm phiền.

Một số người cố gắng tiến vào làn sương để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoặc để báo cáo cho cấp trên. Nhưng chỉ cần bước vài bước, họ đã mất phương hướng, những bóng dáng mờ nhạt chìm trong sương như tan biến. Một lính canh thử hét lên, giọng đầy căng thẳng: "Không thấy đường! Có ai đó dẫn đường không?"

Đám dị năng giả còn lại đứng yên tại chỗ, mỗi người một biểu cảm khác nhau. Kẻ thì nhíu mày lo lắng, người thì cau có vì bị quấy rầy giữa đêm. Có kẻ cố gắng phô trương kỹ năng, thả ra từng tia lửa hoặc những đường kiếm khí để dò đường, nhưng tất cả chỉ tan biến trong màn sương dày đặc.

"Thật phiền phức!" Một dị năng giả tóc đỏ nghiến răng, nhưng vẫn đứng yên vì sợ lao bừa sẽ mắc bẫy. Đôi mắt hắn sắc bén quét qua làn sương, nhưng chẳng thể nhìn thấy gì.

Bên chỗ Tiểu Tuyết và Ngọc Dao

Giữa đám sương mịt mù, một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trước mặt Tiểu Tuyết và Ngọc Dao. Màn sương trước mắt họ bỗng như có một bàn tay vô hình tách ra, tạo thành hai hướng rõ ràng, mỗi hướng dẫn sâu vào những nơi khác nhau.

Tiểu Tuyết nhìn chằm chằm vào con đường mở ra trước mặt, đôi mắt ánh lên sự bình tĩnh pha lẫn một chút ngưỡng mộ. "Quả nhiên là tín hiệu của Vũ Thanh," cô khẽ nói, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười tự tin.

Ngọc Dao đứng cạnh cô, cũng nhìn về hai hướng với vẻ thấu hiểu. Cô khẽ gật đầu, ánh mắt sắc sảo hiện lên tia quyết đoán. Không cần nhiều lời, cả hai biết rõ nhiệm vụ của mình.

Tiểu Tuyết quay lại nhìn đám người đứng phía sau, giọng lạnh lùng nhưng vang vọng trong làn sương: "Các ngươi chia thành hai hàng. Một hàng theo ta, một hàng theo Ngọc Dao. Nhớ đừng để lạc trong màn sương."

Lời nói của cô vừa dứt, những người phía sau đồng loạt gật đầu. Dù không tránh khỏi chút bất an vì màn sương, họ vẫn cố giữ bình tĩnh, tin tưởng vào người dẫn đầu.

Tiểu Tuyết bước vào hướng đi thứ nhất, dáng vẻ kiên định và uy nghiêm khiến đám người phía sau không dám chần chừ. Ngọc Dao liếc nhìn cô một cái, sau đó quay người dẫn nhóm thứ hai vào con đường còn lại. Bóng dáng hai người nhanh chóng khuất trong làn sương, để lại phía sau một không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng.

Cùng lúc đó, ở một góc khác trong căn cứ, Vũ Thanh cảm nhận một cơn đau dữ dội ập thẳng vào não bộ như hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua. Cậu ôm đầu, hơi thở trở nên dồn dập, đôi chân như muốn khuya xuống. Mồ hôi lạnh tuôn ra, từng giọt lấm tấm chảy dài trên trán và hai bên thái dương, làm ướt cả khuôn mặt tái nhợt của cậu.

Vân Hạ đứng gần đó thấy vậy liền lo lắng lao tới, đỡ lấy cậu, giọng cô đầy vẻ bối rối và hoảng hốt: "Vũ Thanh, đệ có sao không chứ?"

Vũ Thanh siết nhẹ lấy tay cô, như muốn trấn an. Dù giọng nói cậu rõ ràng mang theo sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ kiên định: "Đệ không sao... Chúng ta đi mau."

Vân Hạ nhìn cậu một lúc, trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, dìu cậu rời khỏi khu vực kho vũ khí.

Trên đường đến kho lương thực

Chỉ còn cách kho lương thực khoảng 100 mét, một cơn đau khủng khϊếp đột ngột ập đến khiến Vũ Thanh không kịp phản ứng. Cậu gập người lại, hai tay ôm đầu chặt như muốn ngăn cơn đau khỏi xé nát não bộ.

Đau đớn như một cơn sóng thần cuốn phăng mọi ý thức, khiến cậu gần như gục ngã ngay tại chỗ. Máu từ mắt, mũi, miệng, và thậm chí cả tai bắt đầu chảy ra, nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh lẽo. Khuôn mặt cậu nhợt nhạt đến đáng sợ, hơi thở ngắt quãng, toàn thân run rẩy không ngừng.

"Vũ Thanh!" Vân Hạ hoảng loạn lao tới, đỡ lấy cậu khi cơ thể cậu gần như sụp xuống. Tay cô run rẩy giữ lấy vai cậu, đôi mắt ánh lên sự lo lắng tột độ. "Vũ Thanh, đệ bị sao vậy?!" Giọng cô lắp bắp, gần như nghẹn lại khi nhìn thấy máu chảy không ngừng từ khắp khuôn mặt cậu.

Vũ Thanh cố gắng gượng dậy, đôi chân lảo đảo nhưng vẫn kiên cường đứng vững. Cậu lau vội máu nơi khóe miệng bằng tay áo, đôi mắt hiện rõ vẻ đau đớn nhưng vẫn không hề lùi bước.

"Đệ... không sao," cậu nói, giọng khàn đặc, hơi thở dồn dập từng cơn. "Có kẻ... đang dùng tinh thần lực tấn công đệ. Họ muốn lần ra chúng ta... và cả bọn Tiểu Tuyết."

Vân Hạ nghe vậy, ánh mắt tràn đầy sự căng thẳng nhưng vẫn giữ vững tâm trí. Cô đỡ lấy Vũ Thanh, không ngừng quan sát xung quanh với vẻ đề phòng, trong lòng âm thầm cầu mong họ sẽ kịp đến nơi trước khi tình hình trở nên tệ hơn.

Bên phía đám dị năng giả trong căn cứ

Trong một góc khuất, nơi ánh đèn mờ nhạt không thể xuyên qua được làn sương, một nhóm dị năng giả đang tụ tập lại, ánh mắt đầy nghi ngờ và cảnh giác. Họ đứng thành vòng tròn, bao vây một cô gái trẻ tên Mai Lan.

Mai Lan đứng giữa, đôi mắt nhắm chặt, gương mặt tái nhợt vì tập trung cao độ. Một làn khí nhàn nhạt màu xanh nhạt tỏa ra từ cơ thể cô, như những sợi dây vô hình đang cố gắng xuyên qua lớp sương dày đặc. Trán cô lấm tấm mồ hôi, đôi tay run nhẹ như đang chịu đựng áp lực khổng lồ.

Một người trong nhóm, không kiềm được sự sốt ruột, bèn lên tiếng: "Mai Lan, sao rồi? Tìm được bọn chúng chưa?" Giọng hắn khàn khàn, mang theo sự căng thẳng và bất an rõ rệt.

Mai Lan khẽ nhíu mày, không trả lời ngay. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đẩy tinh thần lực của mình ra xa hơn, như những chiếc xúc tu len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn cứ. Thế nhưng, màn sương trắng như một tấm khiên kiên cố, ngăn cản mọi nỗ lực của cô.

"Ta đang cố!" Cô cuối cùng cũng lên tiếng, giọng hơi gắt vì mệt mỏi. "Màn sương này đang che giấu bọn chúng... Nó không chỉ làm mờ tầm nhìn mà còn cản trở tinh thần lực của ta. Ta không thể tìm được vị trí của chúng."

Một người khác trong nhóm, với mái tóc cắt ngắn màu bạc, hừ lạnh, ánh mắt lóe lên tia khinh thường: "Hứ! Chỉ là một chút sương mù mà cũng làm khó được chúng ta? Ta lại muốn xem kẻ nào có gan dám giở trò ở đây!"

Gã nhìn xung quanh, đôi tay nắm chặt, những tia lửa đỏ rực lóe lên trong lòng bàn tay như một lời đe dọa. "Nếu ta bắt được chúng, ta sẽ đích thân xử lý, để xem chúng còn dám ngông cuồng thế nào."

Mai Lan không để tâm đến lời khıêυ khí©h của hắn, vẫn tiếp tục tập trung. Trong lòng cô âm thầm suy nghĩ, màn sương này quá bất thường... Nếu không tìm cách phá bỏ, chúng ta sẽ bị động hoàn toàn.

Không khí trong nhóm dị năng giả càng lúc càng căng thẳng, những ánh mắt hoài nghi xen lẫn phẫn nộ quét qua màn sương, chờ đợi một sự bùng nổ.

Trong kho lương thực

Vũ Thanh tựa người vào tường, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên vẻ kiên định. Cậu khẽ thở dốc, tay chống lên đầu gối để giữ thăng bằng. Ở phía bên kia căn phòng, Vân Hạ đang cần mẫn đổ dầu từ những thùng lớn ra khắp kho lương thực, từng vệt dầu chảy xuống tạo thành những lối dẫn uốn lượn như những dòng suối đen. Mùi dầu nồng nặc nhanh chóng lan tỏa, làm không khí trở nên ngột ngạt.

Sau khi đổ hết số dầu còn lại, Vân Hạ quay lại bên cạnh Vũ Thanh. Nhìn thấy sắc mặt của cậu vẫn chưa tốt hơn, cô khẽ chau mày, nhưng chưa kịp nói gì thì Vũ Thanh đã cất tiếng, giọng khàn khàn nhưng vẫn mang theo sự quyết đoán: "Hành động thôi."

Vân Hạ gật đầu không chút do dự. Hai người bước ra khỏi kho lương thực, cẩn thận mở cửa thật khẽ để không gây ra tiếng động lớn. Trước khi rời đi, Vũ Thanh ném một mồi lửa nhỏ được chế từ một cây diêm và một mảnh vải tẩm dầu vào trong kho.

Ngọn lửa bùng lên

Chỉ trong vài giây, ngọn lửa bén dầu và bùng lên dữ dội, nhanh chóng lan khắp kho lương thực. Những tiếng "phừng phừng" của ngọn lửa hòa cùng tiếng rạn nứt của gỗ và tiếng dầu cháy lép bép tạo thành một bản hòa tấu hỗn loạn, báo hiệu sự tàn phá sắp diễn ra.

Khi lửa chạm đến các bao gạo và những thùng hàng khô khác, khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, thoát ra qua những khe hở của kho và tỏa rộng khắp khu vực. Mùi khét lẹt lan xa, đánh động những người trong căn cứ.