Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời vừa mới le lói qua các bức tường dày đặc của căn cứ Đế Thạch, Vũ Thanh đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Cậu bước ra từ góc tối, nơi mà Vân Hạ và Tiểu Tuyết đã chuẩn bị sẵn, và nhìn vào những gương mặt đẫm mồ hôi và uể oải của đám nô ɭệ đang lao động.
Lòng Vũ Thanh đầy quyết tâm, nhưng cũng không khỏi nổi lên một cơn tức giận âm ỉ. Cậu nhìn họ, những con người đã bị giam cầm quá lâu, những kẻ đã phải chịu đựng bao đau khổ, nỗi oan ức mà không thể thốt ra. Tất cả đều có một điểm chung: họ bị gò bó trong nỗi sợ hãi, không thể tự quyết định cuộc đời mình. Những nô ɭệ này bị quật ngã bởi chính quyền lực, chính những kẻ áp bức họ khiến trái tim họ cứng lại như đá, không còn hy vọng, không còn động lực sống. Và đó chính là điều mà Vũ Thanh sẽ khai thác.
Cậu bắt đầu khơi dậy những ký ức đau thương trong quá khứ của họ, nhắc đến những lần bị đánh đập, bị bỏ đói, bị bỏ rơi. Cậu khéo léo lôi kéo, đánh thức nỗi căm phẫn trong lòng họ bằng những lời nói đầy đanh thép. Mỗi câu chữ như một lưỡi dao cắt sâu vào tâm trí họ, khiến những nỗi hận thù từ lâu bị chôn vùi lại bùng lên dữ dội.
"Những kẻ đã làm các ngươi khổ sở, đã biến các ngươi thành những con chó đáng thương như vậy, vẫn đang ngồi trên ngai vàng ở đó, hưởng thụ quyền lực và tự do," Vũ Thanh nói, giọng lạnh tanh, đầy sự thách thức. "Cứ tiếp tục ở đây, các ngươi sẽ mãi chỉ là công cụ cho chúng, là những con tốt thí cho cuộc chơi của kẻ mạnh. Nhưng nếu các ngươi muốn thoát khỏi cái địa ngục này, thì phải đứng lên."
Đám nô ɭệ nhìn nhau, ánh mắt lo lắng nhưng cũng đầy sự xao động. Một số người cúi đầu, mồ hôi chảy dài trên trán, một số khác ánh mắt lấp lánh như sắp đánh cược tất cả vào hy vọng cuối cùng.
Vũ Thanh quan sát họ, thầm nghĩ: "Cũng chẳng đến mức không có hy vọng, chỉ là mấy cái đầu này quá ngu xuẩn thôi."
Lúc này, cậu định gọi Vân Hạ và Tiểu Tuyết cùng tham gia vào việc thuyết phục, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người, Vũ Thanh chợt nhận ra rằng việc để họ tham gia vào lúc này có thể sẽ phản tác dụng. Cả hai đều thiếu kinh nghiệm trong việc thuyết phục người khác, đặc biệt là những kẻ đã bị đày đọa quá lâu. Vũ Thanh không thể để họ phá hỏng kế hoạch, cho nên chỉ có thể tự mình tiếp tục.
Suốt cả ngày hôm đó, cậu kiên trì tiếp cận từng nhóm người, kể cho họ về những tổn thương mà họ đã phải chịu đựng. Cậu đã nói rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn sợ hãi, ánh mắt tràn ngập nỗi lo lắng. Vũ Thanh mệt mỏi, nhưng trong lòng cậu cũng ngập tràn sự bực bội. Cái lũ này ngu như heo vậy, cậu chửi thầm trong lòng.
Mỗi lần nói ra một câu, cậu lại cảm thấy như đang đâm vào bức tường dày đặc sự sợ hãi. Đám nô ɭệ này không thể hiểu ngay lập tức rằng nếu họ không hành động, họ sẽ tiếp tục chịu đựng thêm vô số năm tháng nữa dưới sự thống trị của những kẻ không có chút lòng trắc ẩn.
Lòng Vũ Thanh dần trở nên nôn nóng và căm giận. "Đúng là một lũ hèn nhát, một lũ không có chút dũng khí nào," cậu thầm nghĩ, ánh mắt càng lúc càng tối sầm lại. Cậu biết mình cần phải tiếp tục thuyết phục, nhưng nỗi thất vọng dâng lên từng phút, khi bọn họ vẫn đứng yên, không có chút phản ứng nào ngoài những cái nhìn lạc lối.
Nhưng cậu không thể dừng lại, dù trong lòng muốn phát điên vì sự vô dụng của những người này. Bởi vì chỉ cần một chút nữa thôi, kế hoạch của cậu sẽ bắt đầu, và Vũ Thanh không có thời gian để lãng phí.