Chương 17: Nhà tù Đế Thạch

Sáng hôm sau, ánh sáng nhạt từ bình minh len qua cửa sổ căn biệt thự, nhẹ nhàng đánh thức ba người sau một đêm nghỉ ngơi. Không ai chần chừ, họ nhanh chóng chuẩn bị hành trang, rời khỏi căn biệt thự và tiến thẳng về phía nhà tù Đế Thạch.

Trên đường đi, cảnh vật xung quanh càng lúc càng hoang tàn. Những tòa nhà đổ nát, phủ rêu xanh, các con đường đầy vết nứt, tất cả là dấu tích của một thế giới đã sụp đổ. Tiểu Tuyết bước đi im lặng, ánh mắt không ngừng cảnh giác nhìn quanh, trong khi Vân Hạ giữ vẻ mặt bình tĩnh, kiên định. Vũ Thanh đi đầu, ánh mắt sắc bén nhưng thỉnh thoảng vẫn hiện chút lo lắng khi nhìn xa xăm về tòa nhà tù trước mặt.

Khi nhà tù Đế Thạch hiện ra phía xa—một tòa kiến trúc lớn với hàng rào sắt và những bức tường đen đúa—Vũ Thanh quay lại nhìn hai người, ánh mắt đầy cương quyết. “Trước khi vào trong, hãy giao hết vũ khí cho chị Vân Hạ. Chị ấy sẽ giữ chúng trong lá bài để tránh bị nghi ngờ,” cậu nói, giọng điềm tĩnh nhưng cẩn trọng. Tiểu Tuyết gật đầu, đưa thanh kiếm ngắn của mình cho Vân Hạ, rồi Vũ Thanh cũng trao thanh kiếm của mình. Vân Hạ từ tốn rút lá bài “Lá Bài Poker,” kích hoạt dị năng, ánh sáng mờ ảo phát ra từ lá bài hấp thụ từng món vũ khí, gọn gàng và bí mật.

Thấy kỹ năng của Vân Hạ, Vũ Thanh bất giác hỏi đùa, “Chị định cất lá bài ở đâu đấy?”

Vân Hạ nhìn cậu cười tinh nghịch, “Nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất,” rồi bất ngờ nhét lá bài vào ngực mình. Vũ Thanh sững lại, mặt thoáng đỏ, vội quay đi. Tiểu Tuyết bật cười khúc khích, còn Vân Hạ chỉ nhếch môi, thích thú khi thấy phản ứng xấu hổ của Vũ Thanh.

Nhấn giọng nghiêm túc hơn, Vũ Thanh tiếp lời, “Kế hoạch là thế này: Ba người chúng ta sẽ giả vờ là dân chạy nạn. Chị Vân Hạ sẽ là chị lớn, còn em và chị Tiểu Tuyết là hai người em. Bọn mình sẽ sẵn lòng dâng một nửa số thức ăn còn lại để đổi lấy cơ hội vào trong.”

Vân Hạ và Tiểu Tuyết đều gật đầu đồng ý. Tiểu Tuyết cất giọng nhẹ nhàng, kiên định, “Được, cứ theo kế hoạch mà làm.”

Cả ba tiếp tục bước tới cánh cổng lớn của nhà tù Đế Thạch, nơi hiện lên sừng sững, uy nghi và u ám. Những hàng rào sắt dày đặc cùng bức tường cao ngất tỏa ra khí thế đáng sợ. Không gian xung quanh lặng lẽ, như nén giữ hơi thở chờ đợi. Dưới bộ dạng lấm lem, mệt mỏi của dân chạy nạn, Vân Hạ tiến lên trước để xin vào trong.

Hai người gác cổng nhìn họ từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét, không tỏ chút lòng thương hại nào. Vân Hạ mỉm cười yếu ớt, giọng nói khẩn thiết, “Xin các anh giúp đỡ… Chúng tôi đã mất hết tất cả, chỉ còn lại chút đồ ăn ít ỏi này. Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội để sống sót bên trong.”

Người gác cổng nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng, “Thức ăn? Các người nghĩ chừng đó đủ để đổi lấy mạng sống sao?”

Vân Hạ giữ nụ cười và ánh mắt kiên định, khẩn cầu thêm, “Chúng tôi chỉ xin một nơi trú ẩn thôi, các anh. Chúng tôi sẽ làm bất cứ công việc gì cần thiết. Thực sự không còn nơi nào để đi…”

Vũ Thanh và Tiểu Tuyết đứng phía sau, cố gắng giữ vẻ mặt bất lực, ánh mắt lộ rõ sự cầu xin. Người gác cổng còn lại nhìn cả ba, rồi quay sang đồng đội mình. Sau một lúc lưỡng lự, một người gác cổng khẽ nhún vai, ra hiệu. “Được rồi, vào đi. Nhưng nhớ không được gây rối.”

Vũ Thanh, Vân Hạ, và Tiểu Tuyết đồng lòng thở phào, nhanh chóng bước qua cánh cổng lớn để tiến vào trong, nơi đầy rẫy nguy hiểm nhưng cũng chứa đựng niềm hy vọng duy nhất cho họ trong kế hoạch này.

Một người đàn ông cao lớn tiến tới và làm nhiệm vụ dẫn đường cho ba người. Vừa đi, hắn vừa lạnh lùng giải thích các quy định bên trong, giọng nói trầm lạnh càng thêm ớn lạnh khi nhắc đến nội quy của nhà tù. “Trong này, người thường chỉ là lũ súc sinh vô dụng. Nếu không biết giữ yên lặng và nghe lời, kết cục sẽ không tốt đẹp gì.” Hắn liếc nhìn Vũ Thanh, Vân Hạ và Tiểu Tuyết một cách khinh bỉ, như thể đã quá quen với việc coi thường người khác.

Tiểu Tuyết mím chặt môi, đôi mắt thoáng tia tức giận và bất mãn, nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc ấy. Cô đã từng trải qua cuộc sống khắc nghiệt trong căn cứ này và hiểu rõ hơn ai hết về sự tàn nhẫn của nó. Vân Hạ, bên cạnh cũng giữ vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt sắc lạnh dù vẫn cố giữ vẻ bình thản. Chị khẽ nhìn sang Tiểu Tuyết, một ánh mắt vừa lo lắng vừa kiên định như để nhắc nhở em mình phải bình tĩnh. Dù đã từng trốn thoát khỏi đây, việc quay lại với vỏ bọc yếu đuối này khiến cả hai chị em đều có chút khó chịu, nhưng vì mục tiêu chung, họ phải chịu đựng.

“Nhìn quen chứ, Vân Hạ?” Tiểu Tuyết khẽ thì thầm, cố giữ giọng không quá lớn để tránh bị chú ý. Vân Hạ chỉ gật đầu, nắm chặt tay em mình, như truyền thêm sức mạnh cho Tiểu Tuyết.

Bên trong nhà tù được chia thành hai khu vực rõ rệt. Một khu dành riêng cho người thường, khu này tồi tàn và chật hẹp, bẩn thỉu như nhà kho bị bỏ hoang. Những người thường chỉ được phép sống chen chúc, chịu đựng sự phân biệt và coi thường từ những người có dị năng. Tiếng than vãn và hơi thở yếu ớt của những người sống trong đó vang lên khiến không gian càng thêm phần u ám.

Trái ngược lại, khu dành cho người có dị năng rộng rãi hơn hẳn, các căn phòng được trang bị tối thiểu nhưng vẫn thể hiện sự ưu ái nhất định. Nơi này thậm chí còn có ánh sáng và không khí sạch sẽ, khác xa với khu người thường đắm chìm trong bóng tối và sự nghèo khổ.

Vũ Thanh quan sát xung quanh, cảm giác rùng mình trước sự khác biệt tàn bạo này. Cậu thở dài, ánh mắt thoáng chút băn khoăn rồi quay sang Vân Hạ và Tiểu Tuyết, giọng khẽ khàng: “Thật không ngờ bên trong lại… bất công đến mức này.”

Vân Hạ đáp, ánh mắt thâm trầm: “Đây là hiện thực tàn khốc của căn cứ này. Kẻ yếu phải chịu thiệt, kẻ mạnh lại càng tàn nhẫn hơn. Bọn họ xem người thường như công cụ, không hơn không kém.”

Tiểu Tuyết nhíu mày, giọng đầy chán ghét: “Chị biết rõ mà… Chỉ là, lần này quay lại, không ngờ nó còn tồi tệ hơn cả khi chúng ta ở đây lần trước.”

Hắn khẽ gật đầu về phía một cánh cửa dẫn vào khu tập trung của người thường, nơi ba người sẽ phải tạm trú. “Đừng quên thân phận của mình,” hắn nói, giọng nhạt nhẽo nhưng chứa đầy uy hϊếp. “Lời ta vừa nói, nếu không muốn chết sớm thì tốt nhất nên ghi nhớ.”

Vũ Thanh, Vân Hạ và Tiểu Tuyết chỉ khẽ gật đầu, giữ im lặng khi người đàn ông rời đi. Ba người trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu rằng đây là một nơi đầy rẫy hiểm nguy, và từng bước họ đi đều phải thật cẩn trọng.

Người đàn ông dẫn ba người dừng chân trước một căn phòng nhỏ tối tăm. Ông ta mở cánh cửa sắt nặng nề, để lộ không gian bên trong, nơi mùi hôi thối nồng nặc lập tức xộc vào mũi ba người, khiến Vũ Thanh phải nhíu mày, cố nén cảm giác buồn nôn. Bên trong, một nhóm người ngồi chen chúc trong không gian chật chội, khuôn mặt ai nấy đều xanh xao, đờ đẫn như thể sự sống đã bị hút cạn. Căn phòng ẩm thấp và bẩn thỉu không khác gì một cái trại heo, sàn nhà đầy bùn đất và rác rưởi.

Tiểu Tuyết đứng sững lại, ánh mắt lộ rõ sự căm phẫn. Dù biết căn cứ Đế Thạch tàn nhẫn, cảnh tượng này vẫn khiến cô khó chịu, gợi lên những ký ức tồi tệ của những tháng ngày cô từng chịu đựng. Vân Hạ giữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt thoáng chút sắc bén nhưng nhanh chóng che giấu. Cô quay sang Vũ Thanh, tự nhủ phải giữ bình tĩnh vì biết cậu đang theo đuổi kế hoạch riêng.

Sau khi đưa họ vào, người đàn ông dẫn đường lạnh lùng buông một câu trước khi quay lưng bỏ đi: "Công việc của các ngươi ở đây thì hỏi người cùng phòng. Ngày mai bắt đầu làm." Cánh cửa sắt đóng sầm lại sau lưng ông, âm thanh vang lên khô khốc, càng làm không khí thêm nặng nề.

Vũ Thanh, Vân Hạ, và Tiểu Tuyết chọn một góc trống để ngồi xuống, cố tránh xa mùi hôi thối và không khí ngột ngạt trong căn phòng chật hẹp. Khi cả ba còn đang quan sát xung quanh, một người đàn ông trung niên ngồi gần đó nhìn họ với vẻ hiếu kỳ thoáng qua. Ông ta gầy gò, khuôn mặt hao gầy và khắc khổ, nhưng đôi mắt vẫn sáng và đầy trải nghiệm. Vũ Thanh thoáng sững lại, nhận ra người đàn ông này chính là thợ rèn mà trước đây cậu từng nhờ rèn kiếm, nhưng cậu cố giữ bình tĩnh, không để lộ sự quen biết.

Ông trung niên khẽ gật đầu, nhìn họ với vẻ thân thiện lẫn thương hại: “Mấy người mới đến à?”

Tiểu Tuyết khẽ gật đầu, đáp lại dè dặt: “Đúng vậy, chúng tôi vừa đến. Nghe nói công việc ở đây… khắc nghiệt lắm?”

Người đàn ông cười nhạt, trong ánh mắt thoáng nét mệt mỏi và bất lực: “Khắc nghiệt là còn nhẹ. Ở đây, người như chúng ta chẳng khác gì cỏ rác. Làm không xong thì ăn roi, bị bỏ đói là chuyện thường ngày. Nhưng… cứ cúi đầu mà làm, đừng gây chú ý, may ra còn sống nổi.”

Lời nói của ông làm không khí càng thêm nặng nề. Vân Hạ giữ thái độ bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt thoáng hiện sự lạnh lẽo. Cô khẽ quay sang Vũ Thanh, thì thầm: “Xem ra chúng ta phải cẩn thận hơn rồi.”

Vũ Thanh gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo từng biểu cảm của người đàn ông trung niên. Trong lòng cậu có chút băn khoăn, nhưng cậu vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, không để lộ gì. Người đàn ông tiếp tục nói, giọng khàn đυ.c, cay đắng: “Công việc của chúng tôi là dọn dẹp khu vực sinh hoạt của bọn dị năng giả. Họ coi chúng ta như súc sinh, bảo làm gì thì phải làm đấy. Đến khi họ ăn xong, chúng tôi mới được chạm vào đồ ăn thừa. Mỗi ngày là một cuộc đấu tranh để sống sót, nhưng hy vọng thì chẳng có bao nhiêu.”

Nghe vậy, Tiểu Tuyết cố nén sự căm phẫn, ánh mắt trở nên trầm ngâm. Còn Vũ Thanh, tuy vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt ánh lên sự kiên định và quyết tâm, như thầm nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong hành trình của cậu tại nơi khắc nghiệt này.

Người đàn ông trung niên nhìn ba người với ánh mắt uể oải, rồi quay mặt đi, như thể không muốn dây dưa thêm với người mới đến. Căn phòng giam chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở nhọc nhằn của những người tù cùng số phận. Ánh mắt Vũ Thanh thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng cậu nhanh chóng giấu đi, thầm nhắc nhở bản thân đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch.

Tiểu Tuyết khẽ đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt kiên nghị như ngầm hứa rằng cô sẽ không để mình bị dẫm đạp dưới gót chân của đám dị năng giả mãi. Bên cạnh, Vân Hạ cũng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng đôi mắt sắc bén không khỏi lướt qua từng người trong căn phòng, như thể đang cân nhắc điều gì.

Cuối cùng, Vũ Thanh hạ giọng thì thầm với hai người bạn đồng hành: “Đây mới chỉ là sự khởi đầu. Chúng ta sẽ tìm cách ra khỏi đây, và phải giữ vững mục tiêu đến cùng.”

Vân Hạ và Tiểu Tuyết đồng loạt gật đầu, ánh mắt hiện rõ sự đồng lòng và quyết tâm. Không ai nói thêm lời nào, nhưng giữa họ dường như đã hình thành một giao ước thầm lặng, rằng dù khó khăn đến đâu, họ sẽ cùng nhau vượt qua.