Chương 16: Khu biệt thự

Ba người lặng lẽ di chuyển qua những con phố yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt của những ngọn đèn đường chiếu rọi, tạo nên bầu không khí tĩnh mịch. Khi họ đi qua khu biệt thự của những người giàu có, ánh mắt của Vũ Thanh chợt sáng lên.

Cậu quay sang hai người bạn, bày tỏ suy nghĩ của mình. "Này, em nghĩ bọn mình cần một nơi dừng chân toàn sau khi cứu những người trong nhà tù đấy. Chẳng phải những căn biệt thự này có vẻ ổn hay sao? Mỗi căn đều có hàng rào cao, dễ dàng ẩn nấp hơn."

Vân Hạ nhíu mày, đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng. "Nhưng… trong khu biệt thự này chắc chắn sẽ có rất nhiều tang thi. Bọn nhà giàu họ thường thuê rất nhiều người để phục vụ bọn họ cho nên xử lý một căn biệt thự sẽ rất mệt và nguy hiểm."

Tiểu Tuyết đứng bên cạnh, gật đầu đồng tình. "Đúng đấy, Vũ Thanh. Nếu không cẩn thận, chúng ta có thể gặp rắc rối lớn. Hành động ban đêm lại càng nguy hiểm hơn."

Vũ Thanh dừng lại, đôi tay chống lên hông, khuôn mặt cương nghị. "Em biết có rủi ro, nhưng nếu không có nơi trú chân, hành động vào ban đêm sẽ càng mạo hiểm hơn. Có thể không có cách nào khác. Hơn nữa, nếu bọn mình chọn một căn biệt thự nào đó để làm chỗ dừng chân? Có thể là chỗ nghỉ ngơi và chuẩn bị cho kế hoạch của mình."

Hơi nhíu mày, Vân Hạ nhìn cậu đầy nghi ngờ nhưng rồi lại cảm thấy được sự quyết tâm trong giọng nói của cậu. "Nếu em quyết định vậy, thì phải nhanh chóng. Bọn họ có thể phát hiện ra chúng ta bất cứ lúc nào."

Tiểu Tuyết khẽ thở dài, vẻ mặt trầm tư. "Chị nghĩ trước tiên, chúng ta nên xác định xem có bao nhiêu tang thi trong khu vực đó đã. Nếu không, chúng ta sẽ không biết phải làm sao."

Vũ Thanh gật đầu, đôi mắt sáng bừng lên khi nghĩ đến kế hoạch của mình. "Đúng, hãy cẩn thận. Nếu bọn mình có thể lựa chọn một căn biệt thự có ít tang thi nhất, sẽ dễ dàng hơn."

Ba người cùng nhau tiến về phía những căn biệt thự, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng không kém phần lo lắng. Họ biết rằng kế hoạch mạo hiểm này là cần thiết để cứu lấy những người vô tội trong nhà tù Đế Thạch, nhưng cũng hiểu rõ rằng mỗi bước đi đều có thể mang lại nguy hiểm.

Khi ba người bước vào khu biệt thự, bóng tối bao trùm tạo nên một không gian u ám, lạnh lẽo. Không một chút ánh sáng nào lọt qua, khiến họ cảm thấy như đang lạc vào một mê cung không lối thoát. Trong lúc Tiểu Tuyết loay hoay tìm kiếm ánh sáng, cô bỗng nhớ đến viên đá lưu ly trong tay. Với một chút tập trung, cô phát động dị năng của mình. Ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi vào viên đá, và dần dần, một vầng sáng xuất hiện, bao phủ khoảng không gian rộng khoảng hai mét quanh ba người.

“Chị Vân Hạ, Vũ Thanh, chúng ta phải cẩn thận,” Tiểu Tuyết nói, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt. Những tia sáng lung linh từ viên đá khiến bóng tối xung quanh dường như sống dậy, nhưng không đủ để xua tan sự sợ hãi đang đè nén trong lòng.

Vũ Thanh quan sát, gật đầu với quyết định của Tiểu Tuyết nhưng vẫn cảm thấy không an tâm. "Bây giờ, em sẽ dùng kỹ năng Tuyết Vụ để che giấu bọn mình. Đôi khi, ánh sáng cũng có thể thu hút tang thi,” cậu nói với giọng điềm tĩnh. Cậu giơ tay lên, và một làn sương trắng bồng bềnh từ từ bao trùm lấy ba người, tạo thành một lớp bảo vệ an toàn.

Nhờ vào kỹ năng Tuyết Vụ của Vũ Thanh, ba người có thể di chuyển một cách lén lút, không gặp phải tang thi nào trong suốt đoạn đường đi. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy một căn biệt thự gần nhà tù Đế Thạch. Căn biệt thự to lớn, cũ kỹ với những bức tường rêu phong và cửa sổ tối om. Trước cửa, vài tang thi đang lờ đờ đi qua, mắt chúng lờ đờ và vô hồn, làm nổi bật không khí u ám của nơi này.

Thấy thế, Vũ Thanh bèn nhỏ giọng nói với hai người: “Các chị chuẩn bị đi, chúng ta sẽ xử lý những con tang thi kia.” Nói xong, cậu rút Trường Kiếm bên hông ra, ánh sáng phản chiếu lên lưỡi kiếm tạo thành những vệt sáng lóe lên trong đêm.

Vân Hạ và Tiểu Tuyết liền rút kiếm ngắn ra, đứng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. "Chị sẽ lo con bên trái,” Vân Hạ lên tiếng, ánh mắt sắc bén. “Em, tạo một đường cho chúng ta nhé, Tiểu Tuyết!”

“Vâng!” Tiểu Tuyết đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.

Vũ Thanh nhanh chóng tập trung năng lượng, sử dụng kỹ năng Tuyết Vụ để bao vây bọn tang thi, tạo thành một lớp sương lạnh bao trùm chúng từ mọi phía. Những làn sương trắng bồng bềnh quấn quanh, khiến chúng trở nên lúng túng, không thể di chuyển theo ý muốn. Cậu cảm nhận được sự hồi hộp trong không khí, và ngay khi các tang thi bị tách rời nhau, cậu thực hiện bước tiếp theo.

“Bây giờ!” cậu hô lớn, tập trung vào kỹ năng Mảnh Vũ Băng. Ngay lập tức, những mũi băng sắc nhọn như lưỡi dao được hình thành từ hơi lạnh xung quanh, chúng bay vυ"t lên, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của viên đá lưu ly. Những mũi băng này, với sức mạnh và độ chính xác cao, nhắm thẳng vào đầu các tang thi, đâm sâu vào như những mũi tên, không chút do dự.

Khi những mũi băng chạm vào, âm thanh "xoẹt” vang lên trong không gian yên tĩnh, từng tang thi bị đánh trúng ngã gục, đầu vỡ ra thành từng mảnh. Máu đen chảy ra từ những vết thương, hòa quyện vào với hơi lạnh, tạo thành một cảnh tượng vừa đáng sợ vừa ấn tượng. Cảm giác chiến thắng lấp đầy lòng cậu, khi từng con tang thi lần lượt bị hạ gục, và cậu biết rằng mình đang từng bước tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.

Vân Hạ và Tiểu Tuyết phối hợp ăn ý, như hai nhánh cây hòa quyện. Vân Hạ tấn công bằng những nhát kiếm mạnh mẽ, trong khi Tiểu Tuyết sử dụng kiếm ngắn để đỡ và chặn đòn từ tang thi. Họ nhanh chóng tiêu diệt từng con một, với những cú đánh chính xác và kịp thời. Cảm giác hồi hộp và phấn khích lan tỏa trong không khí, khi ba người cùng nhau chiến đấu, một bước tiến gần hơn tới mục tiêu của mình.

Sau khi càn quét xong bầy tang thi bên ngoài, cả ba người nhìn nhau, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng cũng ánh lên sự quyết tâm. Trước mặt họ là căn biệt thự cũ kỹ, im lìm chìm trong bóng tối u ám, từng dãy cửa sổ đen ngòm như hố sâu vô tận. Tiểu Tuyết nắm chặt viên đá lưu ly trong tay, ánh sáng nhạt từ nó giúp chiếu rọi một chút con đường phía trước. Vũ Thanh nhìn về phía hai người chị, khẽ gật đầu ra hiệu tiến lên.

Bọn họ chia nhau hành động, cẩn thận từng bước tiêu diệt những con tang thi lảng vảng quanh căn biệt thự. Vũ Thanh dẫn đầu, tay cầm trường kiếm, dùng kỹ năng Tuyết Vụ để bao phủ không gian, khiến những tang thi không phát hiện được họ cho đến khi lưỡi kiếm cậu giáng xuống, dứt khoát và mạnh mẽ. Các mũi băng từ kỹ năng Mảnh Vũ Băng của cậu bay tới, xuyên thủng từng cái đầu tang thi một cách chính xác. Mỗi lần một con ngã xuống, cậu không một lần dừng lại, tiến lên như một chiến binh không sợ hãi.

Vân Hạ và Tiểu Tuyết phối hợp chặt chẽ, kiếm ngắn trong tay họ ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, sẵn sàng giáng vào bất cứ con tang thi nào tiến đến gần. Vân Hạ, với bản năng bảo vệ của một người chị, luôn che chắn cho Tiểu Tuyết, mỗi nhát chém đều chuẩn xác và mạnh mẽ. Tiểu Tuyết, dù là em út, lại không chút nao núng, liên tục dùng dị năng chiếu sáng và đánh lạc hướng bọn tang thi, tạo điều kiện cho Vũ Thanh và Vân Hạ kết liễu chúng.

Cuối cùng, khi bọn tang thi bên ngoài đã bị quét sạch, cả ba người hít một hơi sâu, bước vào trong căn biệt thự. Bên trong không gian lạnh lẽo và tĩnh lặng đến đáng sợ. Vừa vào cửa, bọn họ lập tức đối mặt với một nhóm tang thi khác đang lảng vảng ở hành lang. Vũ Thanh nhanh chóng dùng Tuyết Vụ bao vây chúng, khiến những con tang thi trở nên mờ mịt và bị phân tán. Từ phía sau, Vân Hạ và Tiểu Tuyết tiến lên, từng nhát kiếm dứt khoát xé toạc qua đầu những con tang thi, kết thúc mạng sống đã không còn linh hồn.

Sau khi căn biệt thự hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Vũ Thanh lau mồ hôi trên trán, nhìn hai người chị em của mình, ánh mắt kiên định. "Ngày mai, chúng ta sẽ đến nhà tù Đế Thạch," cậu trầm giọng nói, như tự quyết định số phận của cả ba người. Vân Hạ gật đầu, mắt lóe lên sự quyết tâm, trong khi Tiểu Tuyết khẽ cười, dù trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn tin tưởng vào kế hoạch của Vũ Thanh.

Trời bên ngoài dần sáng, ánh bình minh nhạt nhòa chiếu rọi lên căn biệt thự vắng lặng, cả ba người biết rằng chặng đường phía trước sẽ đầy nguy hiểm, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt với nó.