Vũ Thanh bắt đầu nói chậm rãi, đôi mắt đầy sự kiên định khi cậu trình bày kế hoạch. "Em sẽ cho Vân Hạ hấp thụ chiêu thức Tuyết Vụ của mình. Khi cứu người, chị sẽ sử dụng kỹ năng Tuyết Vụ để bao phủ toàn bộ nhà tù, che giấu hành tung của chúng ta và giúp đưa mọi người ra ngoài an toàn. Vân Hạ… chị là yếu tố quan trọng nhất trong kế hoạch này."
Nghe đến đây, Vân Hạ ngẩng lên, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc pha lẫn lo lắng. Cô không ngờ rằng mình lại đóng vai trò lớn như vậy trong kế hoạch táo bạo của Vũ Thanh. Dù có chút lo âu, ánh mắt của Vân Hạ cũng hiện lên một tia quyết tâm khi nghĩ về trách nhiệm mà Vũ Thanh đặt lên vai mình. “Em… thực sự tin tưởng vào khả năng của chị đến vậy sao?” Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy xúc động.
Tiểu Tuyết đứng bên cạnh, nhìn Vân Hạ rồi quay sang Vũ Thanh. Cô nắm chặt tay, trong lòng đầy ngưỡng mộ và lo lắng cho chị mình. Cô cảm nhận được tầm quan trọng của kế hoạch này và sự mạo hiểm mà cả ba người phải đối mặt. “Kế hoạch này… thật sự liều lĩnh. Nhưng nếu Vân Hạ làm được, chúng ta có thể cứu sống nhiều người. Chị tin là chị ấy có thể,” Tiểu Tuyết nói, giọng tràn đầy sự tin tưởng và động viên.
Cả ba người trao nhau ánh nhìn kiên định, như ngầm hứa sẽ làm hết sức mình để biến kế hoạch thành hiện thực.
Khi màn đêm bao phủ, Vũ Thanh và Vân Hạ bắt đầu quá trình hấp thụ kỹ năng Tuyết Vụ. Những làn sương giá lượn lờ quanh họ, không khí trở nên lạnh lẽo và đầy huyền bí. Vũ Thanh, với đôi tay nâng lên, khẽ dẫn dắt những đợt sương trắng mịn màng bay vào tầm lá bài của Vân Hạ.
Lá bài mà Vân Hạ đang nắm chặt trong tay, với kích thước 6.3 x 8.8 cm, lấp lánh như viên đá Lưu Ly phát sáng trong bóng tối. Bề mặt của nó trơn nhẵn, bóng loáng và phát ra ánh sáng dịu dàng, phản chiếu những bông tuyết đang bay lượn xung quanh. Mỗi lần có một làn sương bay vào lá bài, bề mặt của nó lại sáng rực lên, như thể đang hấp thụ từng giọt sức mạnh lạnh giá từ Tuyết Vụ.
Vân Hạ đứng giữa những đợt sương, đôi mắt cô nhắm chặt, vẻ mặt tập trung nhưng cũng lộ rõ sự căng thẳng. Khi làn sương đầu tiên chạm vào lá bài, cô cảm nhận được sức mạnh của kỹ năng đang dâng trào. Từng làn sương trắng mờ tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, lướt vào trong lá bài, làm cho nó trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, và trong lòng cô, một quyết tâm mãnh liệt bùng lên. "Mình phải làm được," cô tự nhủ, cố gắng dồn mọi sức lực vào việc hấp thụ từng làn sương giá. Đôi tay cô hơi run rẩy nhưng vẫn kiên định, nắm chặt lá bài, như thể không cho phép bản thân từ bỏ.
Thời gian trôi qua, những làn sương tiếp tục bay vào tầm lá bài, khiến nó dần dần trở nên nặng nề hơn. Vân Hạ cảm nhận sức mạnh của Tuyết Vụ từ lá bài, và càng lúc càng thấy được mối liên kết chặt chẽ giữa cô và Vũ Thanh. Nhưng sự mệt mỏi bắt đầu bủa vây, đôi mắt cô dần nặng trĩu. Sau khi hấp thụ được một nửa kỹ năng, Vân Hạ cùng Vũ Thanh ngã xuống, hai người nằm giữa lớp tuyết lạnh, kiệt sức nhưng tràn đầy quyết tâm cho nhiệm vụ phía trước.
Nhà tù Đế Thạch nổi bật với kích thước khổng lồ, những bức tường dày và lạnh lẽo được xây dựng bằng đá cứng cáp, tạo thành một công trình giống như một pháo đài giữa trời đêm. Để có đủ làn sương bao vây toàn bộ khu vực này, Vũ Thanh và Vân Hạ đã phải trải qua hai ngày liên tục hấp thụ kỹ năng Tuyết Vụ. Mỗi đêm trôi qua, họ lại miệt mài trong công việc, cùng nhau tạo ra những làn sương giá mờ ảo, nhắm đến việc tích lũy sức mạnh cần thiết cho nhiệm vụ giải cứu.
Khi đã hoàn thành một nửa quá trình, sự mệt mỏi đè nặng lên hai người. Cuối cùng, sau khi Vân Hạ hấp thụ những làn sương trắng lạnh lẽo cuối cùng, cả hai ngã xuống, kiệt sức, nằm giữa lớp tuyết lạnh như một biểu tượng của quyết tâm. Vân Hạ, với làn da tái nhợt và mái tóc bết lại bởi những giọt mồ hôi lạnh, vẫn giữ chặt lá bài bên mình, như thể nó là nguồn sống của cô.
Tiểu Tuyết, người đứng bên cạnh, không khỏi lo lắng khi thấy hai người ngất đi. Cô vội vàng chạy đến, khuôn mặt đầy bồn chồn. Tiểu Tuyết nhẹ nhàng kéo Vân Hạ vào lòng, kiểm tra xem cô có còn thở không, rồi quay sang Vũ Thanh, ánh mắt đầy sự quan tâm. "Vũ Thanh em không sao chứ?" Cô lay nhẹ anh, muốn nhìn thấy sự tỉnh táo trong đôi mắt của cậu.
Cảm giác lo lắng tràn ngập tâm trí Tiểu Tuyết, cô bắt đầu xoa bóp tay chân cho hai người, cố gắng làm ấm cơ thể họ. "Hãy tỉnh lại, Vân Hạ, Vũ Thanh! " Tiểu Tuyết nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ. Cô biết rằng nhiệm vụ sắp tới rất quan trọng và cô không thể để họ bị ảnh hưởng sức khỏe được.
Tiểu Tuyết đứng giữa không gian tĩnh lặng của đêm, ánh trăng sáng dịu dàng chiếu rọi qua các khe hở của căn phòng nơi họ nghỉ ngơi. Khi nhận ra Vũ Thanh và Vân Hạ đã ngất đi vì kiệt sức, lòng cô tràn ngập lo lắng. Cô biết rằng không có thời gian để chần chừ, và việc hồi phục sức khỏe cho họ là cực kỳ quan trọng.
Tiểu Tuyết hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần và cảm nhận nguồn năng lượng trong cơ thể. Cô nhấc viên đá Lưu Ly lên cao, để ánh sáng từ mặt trăng chiếu thẳng vào viên đá. Ngay lập tức, viên đá phát ra ánh sáng bạc mờ ảo, như đang hấp thụ năng lượng của đêm.
Cô nhẹ nhàng đặt viên đá xuống bên cạnh Vân Hạ và Vũ Thanh, rồi bắt đầu di chuyển đôi tay theo từng đường nét, tạo ra những vòng ánh sáng xung quanh họ. Ánh sáng từ viên đá bắt đầu lan tỏa, chạm vào làn da lạnh giá của hai người, mang lại cảm giác ấm áp và dễ chịu.
Mỗi lần ánh sáng chạm vào Vân Hạ, cô như đang được bao bọc bởi một lớp sương mù nhẹ nhàng. Tiểu Tuyết cố gắng tập trung, truyền hết tất cả năng lượng của mình vào những điểm cần thiết. Cô cảm nhận được sự hồi phục diễn ra từ từ, hơi thở của Vân Hạ trở nên đều đặn hơn.
Sau đó, Tiểu Tuyết quay sang Vũ Thanh, đôi tay vẫn tiếp tục vẽ những hình ảnh ánh sáng, cố gắng hồi phục sức khỏe cho cậu. Mỗi lần ánh sáng lan tỏa, cô thì thầm những câu động viên trong lòng, mong muốn cậu sẽ tỉnh lại. Tiếng thì thầm của cô hòa cùng tiếng gió, như một bản nhạc êm dịu, tràn ngập hy vọng.
Thời gian dường như trôi chậm lại, từng giây phút trôi qua đều là những nỗ lực và quyết tâm của Tiểu Tuyết đã giúp bọn họ từ từ hồi phục lại sức khỏe cho Vũ Thanh và Vân Hạ. Cô chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt họ, mong đợi một dấu hiệu hồi phục.
Cuối cùng, khi ánh sáng từ viên đá Lưu Ly dần giảm, Tiểu Tuyết cảm thấy sức mạnh của mình cũng đang cạn kiệt. Nhưng cô không hề nản lòng, vẫn kiên trì giữ ánh sáng bên cạnh hai người. Cô biết rằng mình đã làm hết sức, đã truyền tải được năng lượng cần thiết cho Vũ Thanh và Vân Hạ.
Với một nụ cười nhẹ nhàng, cô ngồi xuống bên cạnh, chờ đợi khoảnh khắc mà hai người tỉnh lại, cùng nhau chuẩn bị cho những thử thách sắp tới trong nhiệm vụ đầy nguy hiểm đang chờ đón phía trước.
Vân Hạ và Vũ Thanh ngủ li bì một ngày một đêm, trong trạng thái kiệt sức sau những nỗ lực tập luyện liên tục. Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời len lỏi qua những khe hở của cửa sổ, nhẹ nhàng đánh thức họ dậy.
Vân Hạ đầu tiên mở mắt, cảm giác nặng nề trong cơ thể dần tan biến, như những làn sóng năng lượng mới đang cuộn trào bên trong cô. Cô dụi mắt, mơ màng nhìn quanh, bỗng cảm nhận được cái bụng trống rỗng của mình đang kêu râm ran. “Ôi, đói quá đi!” Cô lầm bầm, mặt mày hớn hở nhưng cũng không thể kìm nổi nụ cười khi nhận ra tình trạng đói khổ của mình.
Vũ Thanh bên cạnh cũng từ từ tỉnh lại. Mùi hương quen thuộc từ thức ăn đóng hộp thoảng đến, làm cậu chợt nhíu mày rồi mở mắt. Ngay lập tức, cậu nhận thấy cái bụng cũng đang biểu tình một cách bất lịch sự. “Mình cũng đói rồi,” cậu thở dài, gương mặt rạng rỡ khi nghĩ đến bữa ăn dù giản dị.
Tiểu Tuyết, đang đứng ở một góc phòng, mỉm cười nhìn hai người bạn của mình. Cô đã chuẩn bị một bữa ăn từ những thực phẩm đóng hộp, những món ăn đơn giản nhưng đầy đủ năng lượng cho cả ba. Khi thấy vẻ mặt đói khát của Vân Hạ và Vũ Thanh, Tiểu Tuyết không thể nhịn được cười. “Hai người đang tìm món gì ngon vậy? Nhanh lên, có ngay đây!”
Cô cẩn thận dọn ra bàn những hộp thức ăn đóng sẵn, mở nắp để lộ ra những món như đậu hầm, thịt hộp và khoai tây nghiền. Khi nhìn thấy thức ăn, bụng của Vân Hạ và Vũ Thanh kêu thêm những tiếng ồn ào, làm cả ba người đều bật cười.
“Ăn thôi!” Tiểu Tuyết vui vẻ nói, đôi mắt lấp lánh với sự hạnh phúc khi thấy hai người bạn của mình đã tỉnh lại và dần lấy lại sức lực.
Vân Hạ và Vũ Thanh nhanh chóng đứng dậy, quên hết mọi mệt mỏi, cùng nhau ngồi vào bàn ăn. Họ bắt đầu mở từng hộp thức ăn, ăn một cách ngon lành, mặc cho món ăn có vẻ đơn giản. Trong khoảnh khắc đó, không chỉ có thức ăn mà còn có cả niềm vui, sự ấm áp của tình bạn, tất cả đều hòa quyện trong không khí thân mật của buổi sáng mới.
Khi ba người đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn, Tiểu Tuyết ngẩng đầu lên và hỏi với vẻ háo hức, “Vậy là giờ chúng ta đến nhà tù Đế Thạch đúng không?” Vũ Thanh vừa nhai miếng thịt vừa lắc đầu, cậu trả lời, “Không, chúng ta chưa đến đó vội.”
Vân Hạ, không ngần ngại, bèn tiếp lời, “Chúng ta đã chuẩn bị cho kế hoạch rất đầy đủ. Giờ không đến thì bao giờ mới đến?” Giọng cô tràn đầy sự nhiệt huyết và quyết tâm, ánh mắt đầy chờ mong như thể đã hình dung ra tương lai.
Vũ Thanh mỉm cười, nhìn hai người bạn của mình với sự ấm áp. “ Các chị từ nhà tù Đế Thạch đi ra chắc chắn sẽ có người quen, nếu hai chị cứ dùng cái vẻ bề ngoài này đi vào, chắc chắn sẽ bị bắt lại. Đến lúc đó, em không cứu nổi đâu,” cậu nói, cố gắng giữ sự nghiêm túc nhưng vẫn không thể ngăn nổi nụ cười trên môi.
“Vậy chúng ta sẽ phải làm gì bây giờ?” Tiểu Tuyết hỏi, đôi mắt cô sáng lên với ý tưởng mới.
“Giờ chúng ta sẽ đi đến chỗ nào bán mỹ phẩm để hóa trang lại cho chúng ta xấu đi,” Vũ Thanh nói, gương mặt đầy tự tin và hóm hỉnh.
Vân Hạ và Tiểu Tuyết nhìn nhau, một vẻ thích thú hiện rõ trong ánh mắt. Họ gật đầu, nụ cười tươi rói trên môi, như thể vừa tìm ra một trò chơi thú vị. “Đúng rồi, chắc chắn sẽ có nhiều thứ vui trong đó!” Vân Hạ nói, sự phấn khích hiện lên trên khuôn mặt cô.
“Nghe có vẻ thú vị đấy!” Tiểu Tuyết đồng tình, gương mặt rạng rỡ với ý tưởng mới lạ. “Chúng ta sẽ làm cho bọn họ không nhận ra được mình.”
Không khí trong phòng trở nên nhẹ nhàng hơn, niềm vui và sự đồng lòng lan tỏa giữa ba người, như một làn sóng tích cực trước những thử thách phía trước. Họ đã sẵn sàng cho hành trình mới, dù có những khó khăn đang chờ đợi, nhưng với sự ủng hộ của nhau, tất cả đều có thể vượt qua.