Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 13: Phát động nhiệm vụ mới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vũ Thanh nhìn vào bảng trạng thái của Tiểu Tuyết, ánh mắt không giấu được sự ấn tượng. Cậu thở dài rồi lên tiếng với hệ thống trong đầu:

"Vậy chị Tiểu Tuyết quả là một thuần support rồi. Dị năng của chị ấy chủ yếu chỉ giúp hồi phục và hỗ trợ thôi."

Hệ thống vui vẻ đáp lại: "Đúng vậy, ký chủ. Nguyệt Quang Hỗ Trợ không chỉ giúp hồi phục mà còn mang lại ánh sáng và sự hỗ trợ trong chiến đấu. Một đội hình có người hỗ trợ như Tiểu Tuyết sẽ mạnh hơn rất nhiều."

"Ừm, nhưng chỉ là một người hỗ trợ không đủ. Nếu không có sức mạnh tấn công, đội của chúng ta sẽ gặp khó khăn trong những trận chiến khốc liệt." Vũ Thanh suy tư, nhíu mày.

"Không hẳn như vậy, ký chủ. Một người hỗ trợ giỏi có thể thay đổi cục diện trận đấu. Hơn nữa, nếu Tiểu Tuyết biết cách sử dụng ánh sáng của mình hiệu quả, cô ấy có thể tạo ra nhiều tình huống bất ngờ cho đối thủ." Hệ thống lập luận.

"Nghe cũng có lý. Nhưng mà, nếu chỉ hồi phục mà không tấn công thì đội của chúng ta sẽ dễ bị đối thủ dồn vào thế khó." Vũ Thanh nhấn mạnh.

"Có thể tìm cách phát triển sức mạnh của Tiểu Tuyết. Nếu cô ấy học cách chiến đấu cùng với khả năng hồi phục, sẽ tạo ra sự kết hợp tuyệt vời." Hệ thống đề xuất.

"Cũng phải. Có lẽ mình nên giúp Tiểu Tuyết luyện tập nhiều hơn, không chỉ về hồi phục mà còn cả cách tấn công nhẹ nhàng." Vũ Thanh gật đầu, quyết tâm trong ánh mắt.

"Vậy thì bắt đầu lên kế hoạch cho các buổi tập luyện ngay thôi!" Hệ thống hào hứng nói.

Vũ Thanh mỉm cười, cảm thấy hào hứng với việc phát triển đội hình của mình. "Đúng rồi, bắt đầu ngay thôi."

Vũ Thanh bước đến gần, ánh mắt tự tin và nghiêm túc khi lên tiếng, "Em quyết định rồi. Từ giờ, dị năng của chị Vân Hạ sẽ tên là "Lá Bài Poker," còn dị năng của chị Tiểu Tuyết sẽ là "Nguyệt Quang Hỗ Trợ.""

Vân Hạ bật cười, một chút ngạc nhiên pha lẫn sự hóm hỉnh. "Tên dị năng thôi mà, có cần phải nghe khoa mỹ như vậy không?"

Tiểu Tuyết cũng khẽ cười, góp vui, "Đúng đó, nghe cứ như danh xưng cao quý nào đấy."

Vũ Thanh không chịu thua, chống hai tay lên hông, hất cằm lên đầy kiêu hãnh, "Phải khoa mỹ chứ. Dị năng của em là nguyên tố băng, nên em đặt tên là "Băng Điệp Huyền Vũ" luôn đó!"

Ba người nhìn nhau, cùng cười rộ lên. Không khí trở nên nhẹ nhàng và thoải mái, tiếng cười đùa lan tỏa khiến mọi căng thẳng dường như biến mất.

Sau một lúc, Vũ Thanh lấy lại vẻ nghiêm túc, nói với hai người: "Nhưng mà bây giờ, nếu hai người muốn trả thù thì phải thuần thục dị năng và nâng cao thể lực của mình lên đã."

Cậu quay sang Vân Hạ, ánh mắt chăm chú, "Chị Vân Hạ, chị hãy luyện kỹ năng hấp thụ đồ vật vào trong lá bài đi. Cố gắng rút ngắn thời gian hấp thụ và cho em biết giới hạn của kỹ năng này. Còn về kỹ năng hấp thụ chiêu thức, tạm thời đừng sử dụng vội. Em cần suy nghĩ thêm vì kỹ năng đó có tác dụng phụ không dễ kiểm soát."

Vân Hạ gật đầu, một chút ngạc nhiên xen lẫn quyết tâm. "Ừ, chị sẽ cố gắng. Nếu như vậy có thể giúp chúng ta mạnh hơn, chị sẽ làm hết sức mình."

Vũ Thanh sau đó quay sang Tiểu Tuyết, khẽ mỉm cười, "Còn chị Tiểu Tuyết, chị hãy tập luyện kỹ năng hồi phục của mình. Chị có thể thử tự tạo ra những vết thương nhỏ và sử dụng dị năng để hồi phục chúng. Như thế, chị sẽ hiểu rõ hơn về khả năng của mình. Nếu thành thạo, chị còn có thể trị được vết sẹo trên má chị Vân Hạ."

Tiểu Tuyết trầm ngâm một chút, rồi gật đầu quyết tâm. "Ừ, chị sẽ tập luyện. Nếu có thể giúp mọi người, chị sẽ cố gắng hết sức."

Vân Hạ nở nụ cười ấm áp, vỗ vai Tiểu Tuyết đầy tin tưởng. "Nếu em làm được, chị chắc chắn sẽ tự hào về em."

Ba người nhìn nhau, lòng đầy niềm tin và hy vọng. Những tiếng cười đùa nhẹ nhàng hòa với quyết tâm mạnh mẽ của mỗi người, mở ra một con đường phía trước đầy hứa hẹn và thử thách.

Vân Hạ và Tiểu Tuyết bắt đầu quá trình luyện tập đầy quyết tâm, mỗi người đều chuyên tâm vào việc khai phá và nâng cao sức mạnh dị năng của mình.

Luyện tập của Vân Hạ

Vân Hạ tìm một khoảng trống yên tĩnh, trải từng lá bài đặc biệt của mình ra trước mặt. Đôi mắt cô tập trung, tay cầm lấy một chiếc vòng cổ nhỏ - vật đầu tiên cô chọn để thử nghiệm khả năng hấp thụ. Khi đặt tay lên vòng cổ, cô từ từ truyền ý chí và năng lượng vào lá bài, cảm giác như một lực hút nhẹ cuốn vòng cổ vào bên trong. Mất vài giây, nhưng sau đó, hình ảnh của chiếc vòng hiện lên rõ nét trên lá bài với ánh sáng dịu nhẹ.

Lần đầu tiên, quá trình hấp thụ khiến Vân Hạ thấm mệt, trán cô lấm tấm mồ hôi. Nhưng không vì thế mà cô nản lòng. Cô tiếp tục thử với những vật khác – từ những vật nhỏ như bút, đồng xu, đến những vật lớn hơn như một thanh dao nhỏ. Mỗi lần như vậy, cô lại càng nhanh hơn, và thời gian hấp thụ ngắn dần lại. Qua mỗi lần luyện tập, Vân Hạ hiểu rõ hơn về giới hạn của mình: các vật lớn hoặc quá phức tạp sẽ khó khăn hơn, thậm chí đôi khi không thể hấp thụ hoàn toàn.

Kết quả là, sau một tuần luyện tập không ngừng nghỉ, Vân Hạ đã có thể hấp thụ những vật dụng nhỏ một cách trơn tru chỉ trong vài giây. Đặc biệt, cô phát hiện khả năng triệu hồi lại vật đã hấp thụ từ lá bài một cách nhanh chóng, giúp cô sẵn sàng ứng phó với các tình huống bất ngờ. Mỗi lá bài của cô giờ không chỉ là một công cụ lưu trữ, mà là một vũ khí đa dụng mà cô có thể tin tưởng.

Luyện tập của Tiểu Tuyết

Trong khi đó, Tiểu Tuyết tập trung vào kỹ năng hồi phục của mình. Cô tìm một nơi có ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng và lấy một cây kim nhỏ. Lúc đầu, cảm giác tự cắt vào da mình hơi khiến cô e dè, nhưng với quyết tâm và sự tập trung, cô nhẹ nhàng tạo một vết xước nhỏ trên cổ tay. Ngay lập tức, cô tập trung vào viên Lưu Ly, kích hoạt dị năng để phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, màu bạc. Ánh sáng từ viên đá như những gợn sóng nhẹ nhàng lan tỏa, bao phủ lên vết thương nhỏ trên tay cô.

Ban đầu, kỹ năng hồi phục của Tiểu Tuyết chỉ làm dịu đau chứ không thể làm lành hoàn toàn vết thương. Nhưng cô không nản lòng, kiên trì lặp lại quá trình đó nhiều lần, tăng dần mức độ vết thương để thử sức. Cô nhận ra rằng, ánh sáng từ dị năng sẽ mạnh hơn khi có ánh sáng mặt trăng và yếu đi khi không có nguồn sáng đủ mạnh.

Một tuần sau, kỹ năng của Tiểu Tuyết đã cải thiện rõ rệt. Cô có thể làm lành hoàn toàn những vết thương nhỏ chỉ trong vài phút, và còn thành thạo việc điều chỉnh ánh sáng để đạt hiệu quả tối ưu. Đặc biệt, khả năng hồi phục của cô dần trở nên tinh tế, cô có thể làm lành vết thương một cách êm ái, không để lại dấu tích. Cô cũng phát hiện ra rằng khi luyện tập dưới ánh trăng, dị năng của mình trở nên mạnh mẽ và ổn định hơn, khiến cô cảm thấy tự tin và gắn bó với sức mạnh của mình.

Thành quả chung

Sau thời gian luyện tập, cả Vân Hạ và Tiểu Tuyết đều cảm thấy tự tin hơn về khả năng của mình. Vân Hạ có thể sử dụng những lá bài như một kho vũ khí linh hoạt, sẵn sàng ứng phó trong mọi tình huống, còn Tiểu Tuyết đã thành thạo kỹ năng hồi phục đến mức có thể chữa lành các vết thương nhỏ cho đồng đội. Mỗi người, qua quá trình luyện tập đầy thử thách, đều trưởng thành và mạnh mẽ hơn, sẵn sàng đối mặt với những thử thách khắc nghiệt sắp tới cùng nhau.

Vũ Thanh đang ngồi giữa không gian yên tĩnh để luyện tập, nhưng tiếng nói bất chợt của hệ thống công đức 667 vang lên trong đầu cậu:

"[Phát động nhiệm vụ. Cứu giúp 300 con người đang bị hành hạ trong nhà tù Đế Thạch]

Phần thưởng: 1.000 điểm công đức

Thất bại: Mỗi đêm sẽ phải trải nghiệm cảm giác sống của từng người trong nhà tù Đế Thạch."

Vừa nghe xong, Vũ Thanh không thể tin nổi vào tai mình. Đôi môi cậu giật giật, gương mặt thoáng vẻ khó chịu và tức giận. Cậu nghiến răng, lẩm bẩm trong đầu, "667, ngươi cút ra đây!"

Cảm giác ức chế khiến Vũ Thanh đứng bật dậy, ánh mắt cậu rực lên tia giận dữ. "Bây giờ bọn ta yếu như thế này, ngươi còn bắt ta đi giải cứu bọn họ? Giải cứu kiểu gì? Ngươi có biết tình hình của ta hiện tại không?" Cậu nghiến giọng, ngực phập phồng. "Chưa kể, chắc chắn những người ở nhà tù Đế Thạch đều là những tên khét tiếng, và bọn họ còn được trang bị vũ khí đầy đủ. Ngươi muốn ta đi cứu người kiểu gì hả?"

Hệ thống 667 im lặng vài giây, rồi một tiếng thở dài vang lên trong đầu Vũ Thanh, giọng điệu nghe có phần bất lực. "[Chuyện này là của ngươi, ta chỉ là người giao nhiệm vụ thôi...]"

Dứt câu, tiếng hệ thống dần tan biến, để lại không gian tĩnh lặng. Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, cảm giác vừa giận dữ vừa bất đắc dĩ, đầu óc rối bời trước nhiệm vụ phi lý mà hệ thống đưa ra.

Vũ Thanh ngồi gác chân lên ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm, tay liên tục cắn nhẹ vào móng tay với vẻ mặt đăm chiêu. Trong lòng cậu dâng lên một sự lo lắng và giận dữ, nhưng cậu biết lúc này, phải dùng hết tất cả tế bào não để nghĩ ra một kế hoạch hợp lý. Cậu suy nghĩ miên man, phân tích mọi chi tiết, từ những phương án khả thi đến các yếu tố bất ngờ mà cậu có thể gặp phải. Thời gian trôi qua, ánh đèn bên ngoài đổi sắc, và sau ba tiếng căng thẳng, cuối cùng một kế hoạch an toàn đã hiện lên trong đầu cậu.

Vũ Thanh đứng dậy, rời khỏi phòng và gọi Vân Hạ cùng Tiểu Tuyết đến gặp mình. Khi hai người xuất hiện, cậu chậm rãi mở lời, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc và lưỡng lự.

“Chị Vân Hạ, chị Tiểu Tuyết, hai người có thể nói cho em biết những người như hai người, nếu phải sống trong nhà tù Đế Thạch, họ sẽ sống ra sao không?” Vũ Thanh hỏi, cố gắng giữ giọng điệu trầm tĩnh, nhưng ánh mắt lấp lóe ý tứ khó dò.

Vân Hạ nhíu mày, đôi mắt trầm tư như lạc vào ký ức, rồi đáp: “Nhà tù Đế Thạch là nơi mà những kẻ có dị năng bị đàn áp, giam cầm như những sinh vật bị cướp mất nhân quyền. Nếu không tuân lệnh, hoặc không chịu khuất phục, những người như bọn chị sẽ phải chịu đựng tra tấn khắc nghiệt…”

Tiểu Tuyết khẽ run lên, đôi tay siết chặt, bổ sung thêm: “Những người ở đó không được coi là con người, mà là công cụ… Sống chẳng khác nào địa ngục.”

Vũ Thanh nghe xong, đôi mắt thoáng động, rồi cậu ngả người về phía trước, giọng nói nghiêm nghị, “Hai người… em không thể khoanh tay đứng nhìn. Em muốn đi cứu những con người đáng thương đó. Em không thể chịu nổi khi nghĩ đến việc họ phải chịu đựng như vậy. Em phải làm gì đó…”

Vân Hạ và Tiểu Tuyết tròn mắt nhìn cậu, trong lòng đầy ngạc nhiên. Họ bất ngờ trước sự tử tế và lòng nhân hậu mà cậu vừa thể hiện, không khỏi xúc động. Cả hai nhìn nhau, rồi đồng thanh gật đầu, ánh mắt hiện rõ sự đồng cảm và lòng ngưỡng mộ đối với Vũ Thanh.

“Cậu… cậu thực sự có lòng tốt đến vậy sao?” Vân Hạ khẽ hỏi, một nụ cười nhàn nhạt nở trên môi.

Tiểu Tuyết thì mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, lòng thầm hứa sẽ không bao giờ phản bội lại con người đầy quyết tâm và nhân từ này. “Bọn chị ủng hộ quyết định của em.”

Vũ Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng ngầm đắc ý khi thấy kế hoạch "động lòng thánh mẫu" của mình đã hiệu quả. Cậu nhanh chóng chuyển sang thái độ nghiêm túc và bắt đầu lên kế hoạch một cách chi tiết và cẩn thận, giải thích từng bước để họ hiểu rõ mục tiêu và cách thức thực hiện nhiệm vụ. Với sự hỗ trợ của Vân Hạ và Tiểu Tuyết, kế hoạch giải cứu dần dần hiện lên rõ ràng và đầy đủ trong tâm trí họ, từng điểm yếu của nhà tù Đế Thạch và các phương án dự phòng được bàn bạc kỹ lưỡng.

Những ánh mắt tràn đầy quyết tâm và tin tưởng kết lại buổi họp, cùng lời hứa thầm lặng rằng họ sẽ không để thất bại xảy ra trong nhiệm vụ này.
« Chương TrướcChương Tiếp »