Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 11: Vân Hạ và Tuyết Vũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau ba ngày tự nhốt mình trong nhà để làm quen với dị năng, cuối cùng hôm nay Vũ Thanh cũng quyết định đi ra ngoài xem tình hình bên ngoài. Cậu mặc một bộ đồ bó sát, giúp cậu dễ dàng hoạt động linh hoạt và nhanh nhẹn. Bộ đồ màu đen ôm lấy cơ thể, tạo nên sự gọn gàng, sẵn sàng cho những tình huống bất ngờ. Trên lưng, cậu mang theo một chiếc ba lô, bên trong đựng đủ thức ăn cho một tuần, vừa nhẹ nhàng vừa tiện lợi. Ở bên hông, một thanh Trường Kiếm lấp lánh trong ánh nắng, và cặp kiếm ngắn được đeo chắc chắn ở hai bên đùi, sẵn sàng cho bất kỳ cuộc chiến nào có thể xảy ra.

Vũ Thanh đứng trước căn ngõ, nơi ánh sáng mặt trời le lói xuyên qua những khe hở giữa các tòa nhà đổ nát. Ngay lập tức, một cơn gió lạnh lẽo thoảng qua, mang theo mùi thối rữa nồng nặc từ những đống đổ nát xung quanh. Cảm giác khó chịu khiến cậu nhăn mặt, chóp mũi như bị cay xè. Không gian yên ắng xung quanh càng làm tăng thêm sự căng thẳng trong lòng cậu. Vũ Thanh nuốt nước bọt, cố gắng giữ vững tinh thần, mặc cho cơn buồn nôn lăn tăn trong dạ dày.

“Đây chính là thế giới mà ta phải sống,” cậu thầm nghĩ, hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh.

Vũ Thanh bước ra khỏi căn ngõ, từng bước cẩn thận, tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông. Lưng cậu áp sát vào bức tường gạch lạnh lẽo, ngón tay lần theo các vết nứt để giữ thăng bằng, trong lòng dấy lên một nỗi lo lắng không ngừng. Đôi mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách, sẵn sàng cảnh giác trước bất kỳ nguy hiểm nào đang chực chờ phía trước.

Vừa bước ra khỏi ngõ, Vũ Thanh vội núp vào một bên mép tường, nép người vào bóng tối khi bắt gặp một hình bóng lờ mờ di chuyển phía xa. Đó là một zombie, bộ dạng đáng sợ với làn da xám xịt và những vết thương loang lổ. Đôi mắt đỏ rực, trống rỗng, cứ nhìn chăm chăm về phía trước mà không có sự sống nào trong đó. Từ miệng nó nhỏ ra dòng máu khô cứng, răng nanh lởm chởm như thể sẵn sàng cắn xé bất kỳ ai.

Trái tim Vũ Thanh đập mạnh, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi khi đối diện với con quái vật. Cảm giác căng thẳng và sợ hãi trào dâng. Đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống này, nhưng khi thực sự đối mặt, cậu vẫn không kìm được nỗi hoảng sợ. Dù vậy, cậu buộc mình phải bình tĩnh. Không thể để bản thân lùi bước.

Hít một hơi sâu, cậu bước ra khỏi bóng tối, tiến lên từng bước chậm rãi. Con zombie ngửi thấy mùi của cậu, lập tức quay đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào con mồi trước mặt. Với một tiếng gầm gừ khàn đặc, nó lao đến, động tác bất ngờ nhanh nhẹn hơn cậu tưởng.

Vũ Thanh xoay người, tránh được cú lao của nó trong gang tấc, nhưng vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh buốt từ móng vuốt của nó sượt qua bên má. Cậu lập tức rút thanh trường kiếm bên hông, lùi lại một bước, giữ khoảng cách và tập trung quan sát.

Con zombie không chút do dự, tiếp tục lao tới. Vũ Thanh nghiến răng, giơ kiếm chém xuống, lưỡi kiếm sáng loáng xé gió đánh mạnh vào cơ thể nó, tạo thành một vết cắt sâu. Máu đen bắn ra, nhưng con quái vật dường như không hề cảm nhận được đau đớn, vẫn tiến tới, càng lúc càng điên cuồng.

Một nhát kiếm khác chém ngang ngực

nó, khiến nó khựng lại. Lợi dụng khoảnh khắc đó, Vũ Thanh lao đến, tung ra một cú chém quyết định, lưỡi kiếm xuyên qua đầu con zombie, kết thúc cuộc chiến. Cơ thể nó đổ gục xuống đất, không còn cử động nữa.

Đứng yên trong vài giây, Vũ Thanh hít sâu, cố gắng trấn tĩnh sau cuộc chạm trán đầy căng thẳng. Lần đầu tiên trong thế giới tận thế này, cậu thật sự đối diện với sự chết chóc và bạo lực khốc liệt. Dù sợ hãi, trong lòng cậu cũng bùng lên ý chí kiên cường hơn bao giờ hết.

Sau khi giải quyết xong con zombie, Vũ Thanh không dám nán lại lâu. Cậu biết rõ sức mình hiện tại chỉ đủ để đối phó với từng con zombie một; nếu phải đối diện với hai con trở lên, khả năng thoát khỏi sẽ rất mong manh. Cậu quyết định di chuyển nhanh, tìm một vị trí cao hơn để quan sát toàn cảnh thành phố, hi vọng có thể nhìn ra con đường an toàn nhất cho những bước tiếp theo.

Vừa chạy, Vũ Thanh vừa kích hoạt kỹ năng Tuyết Vụ. Một lớp sương mù lạnh buốt lan tỏa từ cậu, bao phủ khu vực xung quanh. Kỹ năng này tạo ra sương mù dày đặc từ hơi băng, che khuất tầm nhìn và khiến kẻ địch khó phát hiện ra sự hiện diện của cậu. Đối với những con zombie cấp thấp thường dùng khứu giác để tìm con mồi, lớp sương này như một lớp áo giáp vô hình, giúp Vũ Thanh dễ dàng vượt qua mà không bị phát hiện.

Sau khi leo lên một khu vực cao hơn, cậu dừng lại, ngắm nhìn thành phố từ trên cao. Bầu không khí hoang tàn bao trùm mọi ngóc ngách, những tòa nhà đổ nát nằm san sát, cây cối mọc um tùm giữa đống đổ nát, tạo nên một khung cảnh hoang dại và lạnh lẽo. Cậu thở dài, ánh mắt kiên quyết, tâm trí bắt đầu xây dựng những kế hoạch trong tương lai. Để tồn tại và tiến xa trong thế giới này, cậu cần phải tận dụng mọi tài nguyên, mọi sức mạnh mà mình có được.

Giữa lúc đang trầm tư, ánh mắt cậu chợt nhìn thấy hai bóng người – là hai cô gái đang chạy cách đó không xa. Đằng sau họ, ba con zombie hung hãn đang bám sát, chuẩn bị lao tới.

Vũ Thanh lưỡng lự, biết rằng với tình trạng hiện tại, cậu có thể cứu hai cô gái kia. Nhưng rủi ro cũng không nhỏ. Mỗi lần đối đầu với zombie đều tiềm ẩn nguy hiểm, và nếu không đủ cẩn thận, cậu có thể bị thương hoặc bị bao vây bởi những con zombie khác kéo đến.

Cậu khẽ cau mày, quyết định không mạo hiểm và tiếp tục quan sát thành phố.

Đột nhiên, giọng của hệ thống công đức 667 vang lên trong tai, ngữ điệu bình tĩnh nhưng có phần ép buộc. Trước mắt cậu xuất hiện một bảng nhiệm vụ:

> Nhiệm vụ phát động:

Cứu giúp hai cô gái cách đây 100 mét thoát khỏi zombie.

Phần thưởng: +20 điểm công đức

Không hoàn thành nhiệm vụ: Trừng phạt ???

Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào bảng nhiệm vụ, suy nghĩ một hồi rồi nhíu mày. Cậu hiểu rõ điểm công đức quan trọng như thế nào trong thời kỳ tận thế này, nhưng liệu rủi ro có đáng để mạo hiểm không?

Nhìn thấy chữ "trừng phạt" hiện lên, lòng Vũ Thanh không khỏi dậy sóng. Những ký ức về lần bị trừng phạt trước đó khiến cậu vẫn còn rùng mình. Cậu không muốn trải qua cảm giác đó một lần nào nữa, nên đành quyết định ra tay cứu hai cô gái kia, dù biết điều này tiềm ẩn không ít nguy hiểm.

Cậu hít sâu, vận dụng kỹ năng Tuyết Vụ, lớp sương mù lạnh lẽo dần bao phủ cả bầy zombie và hai cô gái, tạo nên một màn che dày đặc. Với lớp sương mù làm chệch hướng khứu giác của zombie, Vũ Thanh tiếp cận hai cô gái đang run rẩy và ra hiệu cho họ giữ im lặng, nhẹ nhàng kéo họ ra khỏi vùng nguy hiểm.

Sau khi đưa hai cô gái ra khỏi lớp sương, cậu dồn năng lượng vào kỹ năng Tuyết Vụ, tách ba con zombie ra, mỗi con dạt về một phía trong lớp sương mù, tạo điều kiện để cậu xử lý từng con một cách nhanh gọn. Nhắm vào con zombie gần nhất, Vũ Thanh đưa tay lên, tạo ra một lớp băng mỏng kết thành vô số mảnh sắc nhọn – đó là kỹ năng Mảnh Vũ Băng. Cậu phóng những mảnh băng vào đầu con zombie, những mũi băng sắc lẹm cắm sâu, gϊếŧ chết nó ngay tức thì.

Khi cậu chuẩn bị tấn công con zombie thứ hai, thì đột nhiên, con zombie thứ ba lao nhanh về phía cậu, không hiểu sao lại phát hiện ra sự hiện diện của cậu trong lớp sương mù. Vũ Thanh giật mình, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh. Trong đầu cậu nhanh chóng tìm cách ứng phó. Không chần chừ, cậu rút một thanh kiếm ngắn bên đùi, xoay người phóng thẳng lưỡi kiếm vào đầu con zombie. Lưỡi kiếm cắm sâu vào não, khiến nó ngã gục ngay lập tức.

Sau khi giải quyết xong cả ba con zombie, cậu thở phào nhẹ nhõm, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhìn lại, hai cô gái vẫn đứng ngây ngốc, kinh ngạc và sợ hãi trước kỹ năng của cậu. Không nói một lời, Vũ Thanh kéo hai người họ chạy vào một căn nhà gần đó, tìm nơi an toàn để ẩn nấp.

Sau khi tìm được một góc an toàn trong căn nhà bỏ hoang, Vũ Thanh mới có thời gian quan sát kỹ khuôn mặt của hai cô gái mà cậu vừa cứu. Cả hai đều có gương mặt lấm lem, tóc tai bết lại, quần áo thì xộc xệch, rách rưới ở nhiều chỗ. Có vẻ họ đã trải qua nhiều ngày sống trong cảnh khốn cùng. Nhìn kỹ hơn, Vũ Thanh nhận ra cả hai trông lớn tuổi hơn cậu, và có chút giống nhau – có lẽ là chị em. Một người phụ nữ dáng người đầy đặn, nở nang, nhưng lại có một vết sẹo dữ tợn kéo dài bên má trái, khiến nét mặt thêm phần khắc khổ.

Nhận xét sơ qua, Vũ Thanh nhẹ nhàng hỏi: "Hai chị không sao chứ?"

Người phụ nữ lớn tuổi hơn gật đầu, nở một nụ cười nhợt nhạt, đáp lại: "Cảm ơn cậu, không có cậu chắc bọn tôi đã…" Giọng chị run run, ánh mắt còn lưu lại chút sợ hãi. "Tôi tên là Vân Hạ, còn đây là em gái tôi, Tiểu Tuyết."

Cô em gái, Tiểu Tuyết, chỉ khẽ cúi đầu thay lời chào. Đúng lúc đó, một âm thanh phát ra từ bụng hai chị em, làm không khí căng thẳng vơi đi đôi chút. Vũ Thanh nhướng mày, rồi không nói gì, lấy từ trong ba lô ra một ít thức ăn dự trữ, đưa cho họ. Hai người thoáng ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích.

"Cậu… cậu tốt bụng quá," Vân Hạ nói, đón lấy đồ ăn với ánh mắt biết ơn.

Vũ Thanh chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc nhiều. Cậu không quá quen với việc giúp đỡ người khác, nhưng trong tình cảnh này, dù sao cũng là điều nên làm.

Vũ Thanh không phải người tốt bụng; động lực cậu đưa thức ăn cho hai cô gái chính là để dò hỏi thêm thông tin. Cậu cần biết rõ tình hình bên ngoài, vì suốt ba tháng qua cậu hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi lấy ra một chiếc bánh, Vũ Thanh ngồi xuống bên cạnh hai cô gái, vừa ăn vừa hỏi thăm một cách tự nhiên.

Nghe cậu hỏi về tình hình bên ngoài, hai cô thoáng ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên chút nghi ngờ. Bởi lẽ với khả năng mà cậu vừa thể hiện, họ nghĩ hẳn cậu phải có địa vị ở một nơi nào đó mới phải. Vũ Thanh nhận ra, khẽ cười, giải thích: "Do lúc em thức tỉnh dị năng, em đã ngủ suốt ba tháng."

Cả Vân Hạ và Tiểu Tuyết nghe vậy đều ngạc nhiên, mắt tròn xoe, gần như không tin vào tai mình. Một lát sau, Vân Hạ lên tiếng, giọng có chút đượm buồn: "Bây giờ thành phố A chỉ còn hai nơi là khu tạm trú cho con người. Một là ở Trung tâm Thương mại lớn ở giữa thành phố, nơi đó có trật tự hơn và dễ sống. Còn nơi kia là... Nhà tù Đế Thạch."

Vũ Thanh khẽ nhíu mày khi nghe đến tên nhà tù. Tiểu Tuyết bên cạnh nghe chị mình nhắc đến, đôi mắt cô chợt ngấn nước, giọng cô run rẩy như muốn bật khóc: "Chúng tôi... từng đến đó. Lúc đầu, chị em tôi mang theo toàn bộ lương thực tích góp được, nộp cho nhà tù để đổi lấy bảo hộ. Nhưng không ngờ... họ nhận đồ của chúng tôi xong, rồi thấy chị em tôi trông... vừa mắt, liền cưỡng bức chúng tôi."

Đôi mắt Tiểu Tuyết đỏ ngầu, giọng nói xen lẫn nỗi hận và đau khổ. "Chúng tôi cố gắng chịu đựng, sống trong nhục nhã. Phải mãi sau này, chúng tôi mới tìm được cơ hội chạy trốn. Nhưng lúc ra khỏi đó, bọn chúng phát hiện, còn đuổi theo và chém... Chị tôi, vì bảo vệ tôi, đã chịu một nhát dao, để lại vết sẹo dài đến như vậy." Cô đưa tay run run lên mặt, ánh mắt phảng phất đau đớn.

Vũ Thanh nghe xong, im lặng không nói gì. Ánh mắt cậu tối lại, lòng trào lên cảm giác nặng nề. Cậu không ngờ hai cô lại phải trải qua nhiều khổ nạn đến vậy. Dù vậy, cậu không thể hiện gì thêm, chỉ lặng lẽ để hai người ăn cho xong bữa.

Khi thấy họ đã ăn xong và bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, Vũ Thanh trầm giọng nói: "Hai chị cứ ngủ đi, tôi sẽ canh cho. Có gì đến lượt tôi ngủ, tôi sẽ nhờ hai chị đổi phiên."

Vân Hạ và Tiểu Tuyết nhìn cậu đầy cảm kích. Vân Hạ mệt mỏi nhắm mắt lại, còn Tiểu Tuyết cũng nằm cạnh chị mình, mắt nhằm dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, Vũ Thanh ngồi dựa vào tường, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, sẵn sàng cảnh giác trước mọi mối nguy từ bên ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »