Chương 25: Xác sống dị năng hệ tinh thần

Cuối cùng, xác sống ngã gục, bất động. Một viên tinh thể màu xanh lam rơi ra.

Tiêu Việt nhặt lên viên tinh thể. Tinh thể của xác sống thường thì trong suốt, chỉ xác sống dị năng mới có tinh thể có màu sắc tương ứng với dị năng của nó.

Cậu chạm vào viên tinh thể, cảm nhận nguồn năng lượng bên trong. Đây là tinh thể cấp một của xác sống, xác sống khi lên cấp sẽ thông minh hơn, không lạ gì khi nó khó đối phó như vậy, thậm chí còn biết tìm chỗ ẩn nấp trong khi đánh nhau.

Giải quyết xong con xác sống dị năng này, bên ngoài bắt đầu trở nên náo nhiệt hẳn lên, từ nhiều cánh cửa khác cũng vang lên tiếng gào của xác sống.

Họ lần lượt mở cửa và tiêu diệt từng con. Dù là những cánh cửa không phát ra tiếng động, họ cũng mở ra kiểm tra, bên trong hoặc trống rỗng, hoặc là nhà đã bỏ hoang từ lâu.

Chỉ còn lại một phòng duy nhất, không có tiếng động phát ra, nhưng cánh cửa dường như... đang mở? Có dấu vết bị phá, nhưng đã được đóng lại.

Tiêu Việt cảm thấy có điều bất thường. Cậu kéo Lục Kinh Niên lùi ra xa, dùng dây leo đẩy cửa hé mở một chút. Ngay khi cửa mở, cậu ngửi thấy một mùi kỳ lạ từ bên trong.

Mùi máu tanh nồng nặc.

Dây leo tiếp tục đẩy cửa, cánh cửa hoàn toàn mở ra.

Cảnh tượng bên trong khiến Tiêu Việt và Lục Kinh Niên đều mở to mắt kinh ngạc. Ngay giây sau, Lục Kinh Niên không kìm được mà quay đầu nôn mửa.

Tiêu Việt cũng cảm thấy dạ dày mình cồn cào, cố nén lại cảm giác buồn nôn và nhìn vào bên trong.

Trong phòng, từ cửa đến phòng khách, có thể thấy rõ những mảnh thi thể rải rác khắp sàn, tay, chân, và đầu, chỉ có phần thân là không thấy đâu.

Lại là xác sống dị năng.

Không lạ gì khi cả tầng này không ai phá cửa, hóa ra tất cả đều đã đến đây.

Dị năng hệ tinh thần, có thể là ám thị tâm lý hoặc điều khiển tinh thần, chưa rõ là loại nào.

Điều duy nhất cậu biết là xác sống này còn yếu, chỉ có thể dẫn dụ người thường. Nếu không, ngay khi cậu và Lục Kinh Niên lên đến đây, nó đã tấn công họ rồi.

Lục Kinh Niên nôn đến mức bụng rỗng vẫn không ngừng, cố nén cơn buồn nôn và nhìn lại căn phòng.

“Lại là xác sống dị năng?”

“Ừ, dị năng hệ tinh thần. Tập trung tinh thần, đừng để nó kiểm soát.”

Tiêu Việt tiến vào phòng trước. Mùi máu bên trong còn nồng nặc hơn nhiều so với lúc đứng ngoài. Cậu cẩn thận tránh những mảnh thi thể nằm trên sàn, quan sát xung quanh.

Nó lại trốn rồi sao?

“Cẩn thận!”

Nghe tiếng động, Tiêu Việt lập tức lăn sang một bên, tránh được cú tấn công từ phía sau. Con xác sống nấp ngay bên cạnh ghế sofa, khu vực đó là điểm mù mà cậu không để ý đến.

Lục Kinh Niên chạy tới, thấy gương mặt của con xác sống, trên đó còn hiện lên một nụ cười đầy tính người, vô cùng đáng sợ.

“Lại đây... Lại đây... Trở thành thức ăn của ta... Thức ăn của ta…”

Bên tai Tiêu Việt vang lên giọng nói thì thầm, như thể có ai đó đang rù rì ngay sát tai, nghe đầy mờ ám.

Lục Kinh Niên cũng nghe thấy, anh vung tay ném một quả cầu sét về phía xác sống, “Cút đi, thức ăn cái con mẹ mày.”

Con xác sống tránh kịp, thấy dị năng không có tác dụng liền giận dữ gào lên với anh.

Tiêu Việt cũng nhanh chóng phóng dây leo về phía xác sống, nó không còn đường thoát, cuối cùng bị dây leo trói chặt.

Con xác sống không cam lòng, điên cuồng giãy giụa và gầm thét, nhưng rồi Lục Kinh Niên kết thúc bằng một vụ nổ, thổi tung nó thành từng mảnh.

Dị năng hệ tinh thần có tinh thể màu trắng. Sau khi nhặt viên tinh thể này, họ đã hoàn thành việc lục soát tòa nhà B.

Không ngờ rằng chỉ trong một tầng đã có tới hai xác sống dị năng. Mặc dù có phần nguy hiểm, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, hai viên tinh thể dị năng, trong đó một viên là của xác sống cấp một, giá trị bằng hàng chục viên tinh thể thường.

May mắn là con xác sống dị năng hệ tinh thần này còn yếu, không thể điều khiển được người có dị năng, nếu không họ đã khó lòng thoát khỏi nó hôm nay.

Dị năng hệ tinh thần là loại nguy hiểm nhất, gϊếŧ người trong thầm lặng. May mà họ đã tiêu diệt nó trước, nếu để nó sống, sau này nó sẽ trở thành vua của đám xác sống, loại trừ được một mối nguy lớn.

Thu dọn xong, họ trở về. Trong khu còn 6 tòa nhà, nhưng họ mới chỉ lục soát được hai tòa. Tiêu Việt bỗng cảm thấy áp lực đè nặng, cậu vẫn còn muốn ra ngoài tìm máy cày và máy gặt nữa cơ.