Chương 47: “Chăm sóc đặc biệt”

Tối hôm đó khi cả nhà về đến đã thấy Thanh Nguyệt ầm ầm sát khí bế Thiên Cảnh trong lòng nhìn mọi người. Cả đám từ người lớn đến trẻ nhỏ lần đầu nhìn thấy cô giận như vậy đều tự giác im lặng cúi đầu đứng chịu trận.

"Mami~"

"Mama"

"Mẹ"

Ba đứa nhóc nhìn thấy mẹ liền chạy qua làm nũng, nịnh nọt xoa dịu, tâm trạng bực tức khi nhìn thấy con cũng lập tức giảm đi đáng kể. Ba đứa nhóc không ngừng cọ cọ, bán manh vô cùng đáng yêu nhưng…

"Lão nhị, lão tam, lão tứ… Đủ rồi, ngồi im cho mẹ"

"Dạ~"

Bọn nhóc ngoan ngoãn ngồi hai bên Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn mấy người lớn nhà mình đứng đó không nhúc nhích mà mặc niệm giùm.

"Tiểu Nguyệt, Tiểu Cảnh sao rồi?" - Tuyết di trong đám người mở miệng hỏi thăm lão đại Thiên Cảnh, bà cũng biết Tiểu Nguyệt nhà bà chỉ tức giận tý thôi, dù bọn họ cũng có lỗi không bảo vệ được một đứa trẻ mà.

"Cháu đã giải hết độc rồi. Tạm thời mệt quá nên ngủ thôi" - Thanh Nguyệt nhìn con trai ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, cô cũng biết khi ra bên ngoài lòng người khó dò, xảy ra chuyện cũng thật do bản thân không đủ mạnh - "Mọi người ngồi xuống đi, Tiểu Cảnh kể cho con hết rồi"

Mọi người đều biết là chuyện do người khác làm, chỉ là bản thân không kịp ngăn chặn bọn khốn khϊếp nhà kia, tìm kiếm cả ngày hôm nay vẫn không ra bọn chúng, không biết lấy gì giao phó cho Thanh Nguyệt đây. Cả đám tâm trạng nặng nề chậm rì rì về ghế ngồi, cũng may Thanh Nguyệt tỉnh kịp nếu không bọn họ không dám nghĩ đến tiếp theo sẽ xảy ra chuyện đáng sợ đến mức nào.

"Sao anh không ngồi?" - Thanh Nguyệt nhìn Tử Hoàng vẫn đứng đó nhìn cô có chút khó hiểu - "Tôi biết không phải lỗi của anh hay mọi người, về chô đi tôi có chuyện muốn nói"

"Xin lỗi" - Tử Hoàng dứng đó nói tiếng xin lỗi làm mọi người không thể tin được, đặc biệt Thanh Nguyệt mắt trợn tròn luôn rồi - "Xin lỗi… đã không bảo vệ được em và con"

Cảm giác lúc này như thế nào nhỉ? Rất vi diệu chăng, cảm giác một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, từ khi gặp anh cô đã biết anh không phải loại người tầm thường nhưng người đàn ông này lại có thể trước mặt cô nói tiếng xin lỗi. Câu nói trầm trầm từ tính như thấm vào tim gan, không biết có phải ảo giác không Thanh Nguyệt cảm thấy trái tim như đã hoá đá kia bỗng chốc có chút mềm mại, cảm nhận âm thanh trái tim vẫn đang đập thật khó tả, thật ấm áp.



Cô và Tử Hoàng có thể bên nhau đến hôm nay do bọn họ có mối liên kết là bốn bảo bảo mà thôi, dường như Thanh Nguyệt có chút không để ý đến anh mà chỉ chăm chăm bọn nhóc. Còn anh thì khác, dù mẹ hay con anh đều rất để ý, bên nhau mấy ngày nay anh đều dành cho cô những cử chỉ quan tâm. Đến ngày hôm nay cô cảm nhận được một điều rằng bên cạnh người đàn ông này thật ra không tệ chút nào.

Tử Hoàng nhìn đôi mắt hơi đỏ long lanh nước như sắp khóc khiến anh có chút không đành mà tiếp lại ôm lấy cô vào lòng. Có thể bọn họ bên nhau không xuất phát từ tình yêu nhưng nhiều ngày chung đυ.ng bọn họ nhận ra mạt thế tình yêu thật sự khó tồn tại, chỉ mong cùng nhau bình an vượt qua thời gian này đã là một loại hạnh phúc.

Trong phòng mọi người nhìn một nhà sáu người đang ôm nhau tự giác đều mỉm cười. Mạt thế thật đáng sợ, mọi sự xấu ra trong con người đều được phơi bày nhưng nó cũng chính là thước đo lòng người, là bài khảo nghiệm sự sinh tồn để con người một lần nữa tự đứng lên bằng chính mình. Có lẽ sẽ mệt mỏi, sẽ thương vong, sẽ làm lòng người chết lặng. Dù vậy chúng ta vẫn sẽ tìm thấy được niềm vui và hạnh phúc nhỏ bé nào đó đang len lỏi trong mạt thế này.

"Chị hai, chị tính nói chuyện gì với mọi người?" - Nhìn chị hai hạnh phúc trong lòng Thanh Triệt cũng vui lây, kiếp trước chị đã chịu không ít thiệt thòi, coi như kiếp này được bù đắp lại.

"Trên lầu chị bắt đầu bốn tên đột nhập vào đây. Đang ném bọn chúng dưới bếp"

Nghe lời Thanh Nguyệt nói ba người đắc lực bên Tử Hoàng và Thanh Triệt lập tức đi xuống bếp xem xét, bốn người nhìn bốn tên tứ chi đã bị huỷ, miệng bị nhét băng có chút ngạc nhiên. Không ngờ cô vừa tỉnh đã có thể bắt được bốn kẻ cả ngày hôm nay bọn họ truy lùng, đúng là bất khả tư nghị.

"Phu nhân, bốn tên này vào người bắt được vậy?" - Tên Lâm Tiêu lôi một tên lên quăng đại trên nền đất cho mọi người thấy ,ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn cô.

"Bọn chúng đột nhập vào đây tính giải quyết Tiểu Cảnh cho hả giận. May tôi tỉnh kịp lúc nên bắt được, một tên trong số đó có dị năng độn thổ" - Thanh Nguyệt chỉ vào một gã nhìn được nhất trong số bốn người, ánh mắt tên kia hoảng sợ cựa quậy người liên tục như muốn thoát.

"Cái gì!!!!"

Cả nhà đồng thanh khϊếp sợ, không nghĩ bọn này còn có gan dám bén mãn đến đây. Cũng là bọn họ sơ xuất không nghĩ bến việc bọn này lại có dị năng như thế, cũng may Thanh Nguyệt kịp thức tỉnh nếu không Thiên Cảnh không chết vì bệnh độc tang thi cũng chết vì…

Cả đám hùng hổ muốn tiến lên dạy dỗ người thì đều cảm giác được sống lưng lạnh run, nhìn về phía toả ra sát khí kia không nói cũng biết là Tử Hoàng chứ ai vào đây. Hai lần con trai đều bị bọn người này làm hại, nếu không bắt được coi như bọn chúng may mắn, giờ đã về tay của hắn thì coi như ngày tàn đã đến.

"Đưa bọn chúng lên tầng gác mái, cho người mỗi ngày "chăm sóc đặc biệt", tên có dị năng moi lấy linh thạch"

"Vâng"

Một tiếng phân phó của Tử Hoàng đã đưa bọn họ bước chân vào cửa địa ngục. Bốn tên bị kéo đi lên cầu thang phát ra âm thanh bịch bịch như bao cát bị đập. Kết cuộc của họ không nói cũng biết chính là không thua gì ả Tiểu Du.