Mọi người rất nhanh đã đưa được những đứa trẻ còn lại ở cô nhi viện xuống núi. Đến chỗ ô tô, Lưu Tịnh Ly nhanh chóng giải trừ tường đất, Hàn An thì lấy từ không gian một chiếc xe khác để mấy đứa trẻ lên,Trần Lập Đông là người lái.
Khi chuẩn bị lên xe, Hàn An đột nhiên dừng lại, đưa mắt về phía ngọn núi.
_ Sao thế Hàn An ?
Hoàng Giám Vũ thấy cậu còn chưa chịu lên xe thì thò đầu ra khỏi cửa kính xe ô tô đầy lo lắng hỏi.
_ Không... Chỉ là Tiêu Tình vẫn chưa xuống núi. - Hàn An nhỏ giọng.
_ Đó là lựa chọn của cậu nhóc đó. Mau đi thôi Hàn An. Sắp không kịp rồi !
Lưu Tịnh Ly vừa nói vừa ấn nút mở cửa xe cho Hàn An, cậu khép mi ừ nhẹ một tiếng rồi đi vào xe.
Đội trưởng Lưu nói đúng, có lẽ khi Tiêu Tình nói rằng muốn để Tiêu Viễn chết dễ nhìn một chút thì nó đã quyết định việc này rồi.
Hai chiếc xe nhanh chóng nối đuôi nhau rời đi. Bỏ lại đằng sau ngọn núi đang ầm ầm đổ xuống. Cả hai xe tăng hết tốc lực, cuối cùng cũng đến được đường lớn trước khi cả ngọn núi hoàn toàn sụp đổ.
Đoàn người nhìn những tảng đá lớn nằm ngổn ngang thầm thở phào. May là họ chạy kịp.
Lưu Tịnh Ly mở bản đồ ra xem, từ đây đến cảng Đông Đình vừa đi vừa nghỉ sẽ mất hai ngày. Còn nếu họ cứ chạy xe không ngừng thì chỉ mất khoảng 18 tiếng. Hắn nói qua với mọi người, tất cả thống nhất phương án thứ hai.
Dù vậy nhưng giữa trừng Hàn An bảo đội trưởng Lưu dừng lại để đưa bánh và nước cho mấy đứa nhỏ họ vừa cứu.
Đương nhiên Hàn An chỉ đưa cho tụi nó bánh quy và nước lọc bình thường nhất.
Nhưng vậy thôi cũng đủ để bọn nó thấy đó là mĩ vị rồi. Lưu Tịnh Ly nhìn tụi nó, nhân cơ hội nói luôn.
_ Bây giờ anh cho các em hai lựa chọn. Một là đến cảng Đông Đình anh sẽ tìm cho mấy đứa một căn cứ đáng tin cậy. Hai là anh sẽ đưa mấy đứa tới căn cứ ở Hoa Thị. Đương nhiên nếu cần vật tư gì để gia nhập căn cứ bọn anh sẽ chịu trách nhiệm cả.
Mấy đứa trẻ tay cầm bánh quy liếc nhìn nhau rồi lại nhìn đến chỗ bánh và nước mà Hàn An mang tới. Một đứa nhỏ trong lòng đánh chủ ý xấu lớn giọng nói.
_ Tôi không chọn, tôi không chọn. Các anh đã đưa bọn tôi xuống núi thì các anh phải chịu tránh nhiệm với bọn tôi cả đời. Các anh phải bảo vệ, lo chỗ ăn chỗ ở cho bọn tôi đến khi bọn tôi già, chết đi mới được !!
Hoàng Giám Vũ đứng cạnh Hàn An tức đến bật cười. Đứa nhỏ này nói cũng lớn thật, mình đã liều mạng cứu nó mà nó còn dám bắt mình cung phụng chăm lo cho nó tới khi nó chết già. Nghĩ đẹp quá rồi.
Sắc mặt đội trưởng Lưu vẫn thế, chỉ là nụ cười mạng theo chút nghiền ngẫm - Anh cho các em hai lựa chọn là vì các em là trẻ con. Nhưng có vẻ các em không muốn nhỉ ? Thế thì khỏi cần chọn nữa.
Rồi hắn quay người đi mà không nói thêm gì.
Đứa trẻ vừa to giọng rất bất ngờ khi nghe Lưu Tịnh Ly nói thế, nó hét toáng lên.
_ Này đứng lại coi ! Ai cho anh đi,tôi không cho anh đi. Anh phải, phải hứa sẽ lo cho tôi thì mới được đi.
Đội trưởng Lưu không quan tâm đến nó kêu gào mà đi thẳng. Thằng nhóc muốn xuống xe kéo Lưu Tịnh Ly lại nhưng bị Trần Lập Đông lạnh lùng nói một câu.
_ Xuống rồi thì không cần lên nữa.
.
Đến Đông Đình, việc đầu tiên [ Tịnh Sương ] làm là tìm một ngôi nhà không người để đứa nhỏ vào ở tạm trong đó. Không cần ai phải nhắc thì mấy đứa nó cũng không dám đi lung tung. Vì nơi này khác núi Bạch Vân, tang thi ở khắp mọi nơi. Chúng nó lại chỉ là những đứa trẻ không có dị năng.
Bọn nhỏ thấy năm người lớn chuẩn bị đi khỏi thì tưởng họ muốn bỏ lại chúng nó. Nên tất cả rối rít cầu xin, có giải thích thế nào cũng không chịu nghe. Mãi đến khi Hàn An cho mỗi đứa một viên kẹo, nói với chúng rằng họ đã hứa sẽ tìm cho chúng một nơi an toàn để sống thì chắc chắn sẽ không bỏ rơi chúng. Mấy đứa tụi nó mới chịu để năm người đi.
Hàn An khi nói chuyện không cười như Lưu Tịnh Ly nhưng không hiểu sao bọn nhỏ lại cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với cậu.
Hàn An cũng cố tình để Tiểu Q ẩn mình ở một góc khuất gần đó canh gác. Chứ làm gì có chuyện [ Tịnh Sương ] dám để mấy đứa nhỏ yếu ớt ấy ở lại mà không có dị năng giả nào bên cạnh.
Hoàng Giám Vũ trầy trật mãi mới dỗ được Dâu Tây và Đồng Đồng ngủ, cậu ta đưa hai đứa nhỏ cho Hàn An.
Hàn An nhẹ nhàng đặt hai đứa nhỏ vào chiếc giường đã chuẩn bị sẵn trong không gian. Còn chèn thêm mấy cái gối vào để tụi nó khỏi lăn đến rơi xuống.
Xong xuôi, năm người lái xe về hướng cảng Đông Đình.
Năm người đến nơi vừa lúc một cuộc tranh chấp nổ ra. Hai nhóm người đối đầu nhau mặt mũi hằm hằm. Nhìn như sắp lao vào choảng cho đối phương một trận vậy.
_ Tao nói rồi, lô vũ khi kia bọn tao tìm được trước, là của bọn tao. Đám chúng mày mau giao ra đây !
_ Mày bị ảo à ? Mày tìm thấy trước nhưng bố mày mới là người gϊếŧ con tang thi kia để lấy số vũ khí đó. Công ai người nấy hưởng, có làm thì mới có ăn nhá con.
_ Tao đéo quan tâm. Giờ hoặc là chúng mày giao vũ khí hai là tao cho đàn em tao xử chúng mày !
Tất nhiên là nhóm đối diện không chịu nhún nhường. Thế là hai phe lao vào đánh nhau. Năm người [ Tịnh Sương ] nấp trong góc quan sát tình hình, Trần Lập Đông thở dài.
_ Biết ngay là giờ mới đến thì còn đúng cái nịt mà, lô vũ khí lậu kia bị người ta phát hiện rồi. Mất công đến đây, phí cả xăng !
Hoàng Giám Vũ và Phạm Hoan Hoan không nói gì nhưng trên mặt cũng viết đầy hai chứ tán đồng. Chỉ có Hàn An để ý Lưu Tịnh Ly, hắn ngó nghiêng xung quanh rồi nhoẻn miệng cười.
_ Chắc là không phải lô vũ khí mà đội trưởng Lưu nói đâu. - Hàn An nhỏ giọng.
Ba người kia nhìn cậu đầy thắc mắc. Hàn An chỉ vào Lưu Tịnh Ly đang cười. Thấy vậy, ba người kia cùng gật đầu.
_ Lão đại cười gian xảo thế này chắc chỗ vũ khí chúng ta muốn vẫn còn.
Lưu Tịnh Ly nhỏ giọng nói mấy câu rồi cùng Hàn An nhẹ nhàng rời đi, không để cho hai phe đang đánh nhau kia phát hiện.
Hai người vòng vèo một lúc cũng đến trước một thùng container cũ kĩ. Container nhìn khá cũ nhưng ổ khóa lại mới toanh, rất chắc chắn. Phải mất một lúc Lưu Tịnh Ly mới mở được thùng container. Cửa mở ra, Hàn An cũng phải tròn cả mắt, bên trong có rất nhiều súng đạn. cả bom loại nhỏ nữa.
_ Ừm.. nhìn qua thì giống đồ bỏ mở ra mới biết bên trong có vàng ...?
_ Đúng vậy. - Lưu Tịnh Ly mỉm cười gật đầu.
Hắn ta quay sang nhìn Hàn An đang định bảo cậu mau thu chỗ vũ khí này vào không gian thì đã thấy cậu đưa tay. Thu luôn cả thùng hàng vào không gian.
Lưu Tịnh Ly trầm mặc một lúc rồi bảo Hàn An mau quay về. Hai người trở lại, giơ ngón út với Trần Lập Đông, Hoàng Giám Vũ và Phạm Hoan Hoan.
Đại công cáo thành.
Nhưng không may là lúc năm người định chuồn êm thì một cầu lửa bay đến chỗ Hoàng Giám Vũ. Cậu ta giật mình hét lên, nhảy sang một bên tránh quả cầu lửa.
Cũng vì thế mà hai phe đang đánh nhau không hẹn mà dừng lại. Tình cảnh ngượng ngùng vô cùng.