việc đầu tiên mà Hàn An làm sau khi trọng sinh là gọi điện thoại cho nhà trường xin nghỉ học nửa năm với lí do đi tìm người thân. Thầy chủ nghiệm tỏ ra rất nghi ngờ về vấn đề này làm Hàn An phải tốn hết công phu miệng lưỡi mới khiến thầy tin tưởng.
Xử lí trong chuyện trường học, Hàn An một bên liên hệ chỗ cho thuê nhà xưởng, một mặt gọi cho bạn thân nhất của cậu nhỏ - Đỗ Quốc Đạt.
Đỗ Quốc Đạt cũng là một nhà nghiên cứu khoa học, nom có vẻ khá là hợp cạ với người cậu lập dị của Hàn An.
Đợi mãi lâu sau thì đầu dây bên kia mới bắt máy. Cậu đơn giản hỏi về tung tích cậu nhỏ, cũng không mang nhiều hi vọng rằng đối phương sẽ biết.
_ Tinh Nghi á ? Chú không biết, nếu cậu ta không muốn chắc chắn sẽ không để người khác biết. Nhưng nếu cháu vẫn muốn tìm thì có thể vào phòng cậu ấy xem xét. Nhỡ đâu Tinh Nghi để lại cái gì thì sao ?
Hàn An ngẩn người ra một chút, thấy ý kiêng này cũng hợp lí rồi lễ phép nói.
_ Được, cảm ơn chú. Làm phiền đến chú rồi,nếu cậu nhỏ của tôi có liên hệ với chú phiền chú bảo cậu nhỏ liên lạc lại với tôi.
_ Được, tạm biệt. - Đỗ Quốc Đạt nói.
Hàn An muốn đến phòng cậu nhỏ kiểm tra lại luôn nhưng bên phân xưởng lại gọi đến, nói muốn gặp mặt để kí hợp đồng. Thế là cậu đành gác lại việc thăm hỏi phòng riêng của cậu nhỏ.
Hai tiếng sau, hợp đồng cho thuê nhà xưởng được kí thành công. Hàn An nhân đó liên hệ luôn với các nhà phân phối, đặt một số lượng lớn các loại vật phẩm như gạo, nước,... ngoài ra, cậu còn thuê thêm hai phân xưởng nữa để trữ thịt sống và rau củ.
Khi chủ thuê khó hiểu nhìn cậu, Hàn An chỉ đơn giản nói rằng bản thân muốn mở một cửa hàng lớn để kinh doanh khởi nghiệp nên đối phương liền không hỏi gì thêm.
Tiếp theo, Hàn An lại dùng điện thoại đặt một số lượng lớn vật tư ở trên mạng, chủ yếu là quần áo và chăn bông, tất nhiên còn thêm rất nhiều đồ ăn nữa.
Không biết có phải vì mạt thế thực phẩm khan hiếm, tầng lớp thấp như Hàn An hầu như phải chịu đói hay không mà cậu đặc biệt ám ảnh với chuyện tích trữ đồ ăn, trữ được bảo nhiêu tốt bất nhiêu.
Còn một chuyện quan trọng không kém, đó là thu thập xăng.
Mạt thế đến, ngoại trừ thực phẩm khan hiếm, thứ cũng khan hiếm không kém đó là xăng. Xăng không chỉ là nhiên liệu để chạy ô tô, mà còn rất nhiều các loại máy móc khác. Bản thân Hàn An không nghĩ đến việc cậu cần dùng xăng, nhưng tích trữ một chút để dành trao đổi vật tư cũng rất thích hợp.
Hàn An liên hệ với trạm xăng, nói muốn mua một số lượng lớn xăng. khi được hỏi lí do, cậu lại ngựa quen đường cũ nói muốn bán lẻ xăng. Đầu dây bên kia có chút e ngại nhưng khi nghe cậu muốn bán lẻ ở thành phố lân cận thì liền đồng ý.
Dù sao cũng không phải bán ở thành phố này, sẽ không cướp khách của mình. Nhân viên trạm xăng vui vẻ kiếm được một mớ.
Tối hôm đó Hàn An nằm mơ. Mơ cậu thu thập vô số vật tư,mạt thế đến cậu cũng không sợ mà vui vẻ hưởng thụ, dù sao vật tư cậu có được cũng đủ cho cậu sống thật lâu.
Nhưng mơ là mơ, hiện thực là hiện thực. Đến khi cậu nhìn thấy nhà xưởng được chất đầy, nỗi lo ngại bắt đầu xâm chiếm đại não.
Thất sách, thất sách.
Cậu thu thập vật tư để ở nhà xưởng, đến khi mạt thế giáng lâm nếu có người khác phát hiện ra chỗ vật tư này thì sao ? Chắc chắn họ sẽ không nhẹ nhàng hỏi cậu " Đây là vật tư của bạn sao ? Tôi xin một ít nhé ? " đâu. Có khi đến cả mạng của cậu cũng không còn luôn ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Hàn An lại bắt đầu hoài niệm dị năng giả hệ không gian, có một không gian riêng biệt, muốn thu bao nhiêu vật tư thì thu bấy nhiêu.
Đang nghĩ, Hàn An chợt cảm thấy cả người nóng đến phát điên, đầu cũng bắt đầu choáng váng. Chân cậu khụy xuống, hai mắt cũng mờ dần. May là chỉ hai phút sau, cơ thể cậu đã trở về trạng thái ban đầu.
Trạng thái cơ thể trở nên khó hiểu khiến Hàn An lộ ra tia hoang mang.
Điều kì lạ tiếp theo là vật tư trong kho hàng bắt đầu biến mất theo suy nghĩ của cậu.
Hàn An ngơ ngơ ngác ngác một hồi, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, cậu đây là thức tỉnh dị năng rồi ? Còn là hệ không gian ? Nhưng không phải mạt thế giáng lâm, dị năng mới bắt đầu xuất hiện sao ? Nếu là như thế tại sao cậu lại xuất hiện dị năng bây giờ ? Còn cơn đau vừa rồi là do thức tỉnh dị năng gây ra ? Thật muốn nhìn không gian dị năng của mình quá đi.
Bùm một cái, cả người Hàn An đã xuất hiện trong một không gian xa lạ. Nơi đây trời xanh mây trắng, còn có thảm cỏ xanh mượt, hồ nước trong suốt ở cách đó không xa, khung cảnh đến là yên bình.
Nếu không nói đến đống vật tư đang nằm lăn lóc trên cỏ xanh.
Hàn An dựa theo những gì nghe được về dị năng giả không gian ở kiếp trước dùng ý niệm ra khỏi không gian, khá thành công. Sau đó cậu thử tiếp hai ba lần nữa. cơ bản hiểu được cách vận hành của không gian này.
Mọi thứ được điều khiển dựa trên ý thức của cậu.
Vấn đề đau đầu nhất cũng đã được giải quyết, Hàn An lại vui vẻ thu hết vật tư vào không gian.
Cậu không có bằng lái xe ô tô nên đành cuốc con xe đạp mới choang của mình đi hết hai cái nhà xưởng còn lại thu thập vật tư. Rồi lại bắt xe đến một căn nhà khác của cậu mình ở thành phố kế bên đợi xăng được giao đến.
Trong thời gian đợi xăng giao tới, Hàn An cũng không nghỉ ngơi mà bắt đầu càn quét các khu chợ, các siêu thị lớn nhỏ khắp thành phố. Hết một tuần, cuối cùng nhân vật chính là xăng cũng đã đến, Hàn An thanh toán rồi nhanh chóng đem chúng thu vào không gian, rồi vui vẻ trở về nhà mình ở Bắc Vũ.
Vừa về đến cổng, cậu gần như shock nặng, không chắc chắn đây có phải nhà mình hay không.
Đối chiếu một lúc, đến khi Hàn An chắc chắn đây đúng là nhà mình thì cậu mới đi vào.
Bê hết đống hàng trên mạng mà cậu đặt vào nhà, Hàn An cũng mệt đến thở không ra hơi tự kiểm điểm bản thân tại sao lại đặt nhiều đồ đến thế.
Thức trắng một đêm phân loại vật tư, cuối cùng Hàn An cũng có thể an nhàn ngủ một giấc.
Hơn một tháng tiếp theo, cuộc sống của Hàn An gần như tạo thành quy luật đặt hàng, thu vật tư vào không gian, chỉnh đốn vật tư, ăn, ngủ.