Chương 48: Huấn luyện

Quanh thân Trịnh Gia đều bao phủ trong bạc quang, bên ngoài còn phủ lên một vòng kim sắc ấm áp, phảng phất như đây là một thông báo không tiếng động dành cho cô.

Cố Ngọc sắc mặt ửng đỏ, có chút không được tự nhiên đem đầu nghiêng sang một bên.

Cô không phải chưa từng yêu đương qua, nhưng ở mạt thế nhân tâm lãnh ngạnh, cô sớm đã quên mất tư vị tình yêu, cho dù có thời điểm cần giải quyết nhu cầu (OÁT ĐỜ HEO??) щ(゜ロ゜щ), kia cũng chỉ là nam nữ sơ giao, trao đổi không mang theo cảm tình gì.

Thứ tình yêu này quá mức xa xỉ, cô không dám đi chạm vào.

Nhưng giờ khắc này đáy lòng rung động chân thật như vậy, chân thật đến mức Cố Ngọc vô pháp xem nhẹ, cô biết thiếu niên Trịnh Gia này đã chiếm một vị trí nho nhỏ trong lòng cô.

“Tôi thăng cấp.” Trịnh Gia trong mắt còn có ý cười, nắm tay Cố Ngọc lại không muốn buông ra, “Tôi sẽ trở nên càng thêm cường đại, trở nên đủ để bảo hộ cô!”

Nhìn trong đôi mắt đen hiện lên vui mừng cùng chờ mong không thèm che giấu, Cố Ngọc trầm mặc.

Cô trước nay không nghĩ cần tới bất luận người nào bảo hộ mình, cho dù là ở mạt thế, cô cũng không nghĩ sẽ dựa vào người khác, cho dù quá khổ cực gian nan, cho dù mỗi lần đều đem sinh mạng đặt ở ranh giới sinh tử. Nhưng cô vẫn như cũ thẳng lưng, tìm sự sống cho bản thân mình.

“…… Khụ khụ, sáng tinh mơ tôi lại nghe được lời thổ lộ sao?” Phương Tử Di kỳ thật sớm đã tỉnh, cô là một người dùng súng, đối với thanh âm đặc biệt mẫn cảm, thời điểm Trịnh Gia có động tĩnh cô đã có cảnh giác, chỉ là người ta còn đang nói chuyện yêu đương, cô vẫn cảm thấy mình không nên đi lêm chen một chân vào.

“Tôi cũng nghe được a.” Hàn Thải Liên rụt rè nhô đầu ra cùng Trịnh Gia chào hỏi một tiếng, “Tôi là Hàn Thải Liên mới gia nhập đoàn đội, chào cậu!”

“Trịnh Gia, cậu làm tốt lắm!” Cố Cẩn cũng không ngồi yên, quay đầu vẻ mặt sắc lạnh nhìn về phía Trịnh Gia, đã nói tiểu tử này vì cái gì đối tốt với Cố Ngọc như vậy, đến mạng cũng không cần, nguyên lai thật sự muốn kéo chị hắn đi?!

Muốn làm anh rể hắn, cũng phải xem có thể qua được cửa hắn không đã.

Bất quá Trịnh Gia hiện tại đã thanh tỉnh, có phải hay không cũng chứng minh……

“Cậu thăng cấp thành công?” Vẻ mặt Cố Cẩn kinh ngạc, vào lúc thực lực hắn còn dậm chân tại chỗ, người khác đã đi lên trên cao con đường thực lực, Trịnh Gia vốn dĩ đã đủ mạnh, hiện giờ còn thăng cấp, trong toàn bộ đội ngũ trừ bỏ Cố Ngọc có thể áp chế Trịnh Gia, chỉ sợ không còn ai nữa.

“May mắn mà thôi.” Trịnh Gia gãi gãi đầu, khuôn mặt tuổi trẻ hiện ra một tia ý cười thẹn thùng.

“Được rồi, nếu mọi người đều đã tỉnh, chúng ta thương lượng đường đi một chút.” Cố Ngọc nhân cơ hội thu hồi tay mình, lấy ra bản đồ trên di động, phóng to ra trước mặt mấy người bọn họ, “H tỉnh là khu vực tai họa nặng, chúng ta không thể đi nơi đó, trước mắt chỉ có thể đi về hướng bắc, sau đó lại vòng về hướng tây, nhưng trên đường này cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, hơn nữa thời gian sẽ trì hoãn càng thêm lâu……”

“Tôi thì không thành vấn đề, cô đi đâu tôi đi theo đó.” Trịnh Gia nhấc tay tán thành, lại có chút tiếc nuối nhìn nhìn ngón tay mình, hắn thật muốn luôn luôn được nắm tay Cố Ngọc a.

“Dù sao hoàn cảnh khắp nơi là như thế này, muốn đúng thời gian cũng không có biện pháp, liền như vậy đi thôi.” Phương Tử Di cũng theo đó gật đầu.

Hàn Thải Liên nhưng thật ra không tỏ ý kiến, “Có lẽ trên đường tôi sẽ cùng mọi người tách ra, nhưng tổng thể đều có thể đi cùng một chặng đường dài, hi vọng lão đại ít nhiều chịu chiếu cô tôi chút……”

“Cậu có phải muốn về N tỉnh không?” Cố Ngọc nhìn về phía Hàn Thải Liên, thời điểm vừa mới mạt thế nhanh như vậy có thể đạt tới cấp 2 Thực vật hệ, trực giác cô cho biết Hàn Thải Liên không phải là một nhân vật đơn giản, trùng hợp vị lão đại hệ Thực vật của Mạt thế sau này cũng chính là ở tại N tỉnh, nghe nói hắn ở chỗ đó thành lập một vương quốc thực vật, thậm chí có rất nhiều dị năng hệ Thực vật đều đi tới chỗ hắn tìm kiếm che chở, bọn họ đem nơi đó thành lập thành một căn cứ vui sướиɠ phú quý.

“Di, cô như thế nào lại biết tôi là người N tỉnh, tôi rõ ràng đều không có nói khẩu âm nơi đó a……” Vẻ mặt Hàn Thải Liên kinh ngạc.

“Đoán, chúng ta có thể sẽ đồng hành một đoạn đường dài.” Cố Ngọc khóe môi hơi câu, trong mắt xẹt qua một tia ý cười không dễ phát hiện ý, dị năng của cô, có thể phân biệt ra những người có màu sắc dị năng thuần khiết nhất, mà ở ngay trước mắt, cô đã bất tri bất giác cùng hai đệ nhất cường giả thời mạt thế đồng hành.

Cô có nên cảm thấy kiêu ngạo không?

Vận khí như vậy cũng không phải người bình thường có thể có được, có lẽ con đường trong tương lai sẽ giúp cô có thể xu cát tị hung*(hoá giải điềm xấu thành điềm lành)

……

Ở trong xe ngây người cả đêm, nhóm Cố Ngọc bọn họ ăn qua bữa sáng đơn giản ra ngoài hoạt động một chút liền tiếp tục xuất phát.

Chỉ là lần này người lái xe đổi lại là Cố Ngọc, mà mấy người Cố Cẩn chỉ có thể chạy bộ theo phía sau xe.

Lộ trình 10km, xe Hãn Mã ở phía trước chốc lát lại chậm rì rì chạy, chốc lát lại nhấn ga dồn mã lực lao về phía trước, sau xe lưu lại một đường bụi mù.

“…… Khụ khụ, chị của tôi cũng quá độc ác.” Cố Cẩn ăn một miệng tro bụi, giờ phút này thật là khóc không ra nước mắt, đối với một cái trạch nam như hắn mà nói, đừng nói chạy 10km, cho dù trừ đi một nửa hắn chạy cũng muốn tắt thở.

“Chạy mau đi, lần sau gặp phải cường đạo cũng đừng lại bị ăn mệt.” Phương Tử Di cõng súng ngắm chạy nhanh ở phía trước, bên hông cô còn cắm hai khẩu súng, hiện tại đối với cô mà nói súng không rời thân mới có cảm giác an toàn.

Hàn Thải Liên tuy rằng béo, nhưng bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, đây là chỗ tốt của dị năng giả cấp 2, nhưng chạy nhảy như vậy đối với hắn mà nói vẫn có chút khó khăn, giờ phút này cũng giống mọi người thở hồng hộc, nhưng hắn cảm thấy hắn có thể kiên trì, nói không chừng một đường chạy theo Cố Ngọc như vậy, biệt danh Hàn mập mạp hắn liền trở thành Hàn gầy gò.

“Trịnh Gia, cậu xem chị của tôi đối với cậu cũng tàn nhẫn như vậy, mệt cậu còn thích chị ấy?!” Cố Cẩn lại chạy tới bên cạnh Trịnh Gia mê hoặc, kỳ thật hắn cũng biết huấn luyện đối với bọn họ có chỗ lợi, nhưng có thể ngay từ đầu đừng luyện tập ở cường độ lớn như vậy được không, bọn họ có thể từ 3km, 5km, 8km như vậy tuần tự tiến lên a, vì cái gì ngay từ đầu đã ở cường độ 10km?

Hắn còn đang bị thương đó, Cố Ngọc một chút cũng không biết đau lòng hắn.

Trịnh Gia liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, ánh mắt lại nhìn thẳng phía trước, “Tôi muốn trở nên thật cường đại!”

Cho nên vì thế, mặc kệ trả giá bao nhiêu vất vả cùng nỗ lực hắn đều không sợ, hơn nữa chút cường độ huấn luyện này hắn một chút cũng không cảm thấy khổ.

“Ai nha má ơi, các ngươi đều không phải người!” Cố Cẩn rơi lệ đầy mặt, nhưng cũng không có biện pháp kháng cự, chỉ có thể đuổi theo phía sau bọn họ không dám tụt lùi lại, cũng không dám rơi lại quá xa.

Bọn họ chạy trên một đoạn đường, chung quanh thường thường còn sẽ nhảy ra một ít người biến dị cùng thú biến dị, thông thường Phương Tử Di có thể trước tiên giải quyết.

Còn lại thì Trịnh Gia cũng sẽ ra tay.

Nhưng có vài thời điểm hắn sẽ đứng nhìn, chờ Cố Cẩn động thủ trước.

Còn có phải là người nữa hay không? Còn có lòng đồng tình nữa hay không?

Cố Cẩn nội tâm cự tuyệt, hắn đã chạy mệt muốn tắt thở, còn phải ra tay đối phó những cái người biến dị cùng thú biến dị đó, vì cái gì Hàn Thải Liên không cần huấn luyện mở rộng dị năng của hắn ta?

“Là tôi không tốt, lần sau tôi thử ra tay xem.” Hàn Thải Liên vẻ mặt xin lỗi, tuy rằng Phương Tử Di nói qua với hắn, có một Quách Triệt dị năng giả hệ thực vật cấp 1 có thể sử dụng dây mây đánh bay những quái vật kia, thậm chí dây mây còn có thể biến thành gai nhọn đâm vào trong đầu quái vật, đây đều là chiêu thức mà dị năng hệ thực vật có thể làm được.

Nhưng Hàn Thải Liên vẫn chưa có thử qua, cho nên trong lòng cũng thập phần thấp thỏm, nhìn thấy người biến dị cùng thú biến dị, phản ứng đầu tiên vẫn là trốn.

Cố Cẩn yên lặng nhìn thoáng qua Hàn Thải Liên, trong lòng oán niệm mọc thành đống.