Chương 28: Tinh hạch (2)

Trịnh Gia kỳ thật cũng biết bản thân hắn có điểm yếu, hắn từ nhỏ đã không tự tin, thậm chí có chút nhút nhát, hắn sợ hãi cùng người ở chung, sợ hãi tạo quan hệ thân cận.

Cho nên từ lúc đi học tới nay hắn cơ hồ cũng chỉ cùng người chung phòng ngủ kết giao, phần lớn những đồng học khác trong ban ngay cả tên, hắn cũng đều không nhớ được.

Chính là Cố Ngọc, hắn muốn đem cô để ở trong lòng, muốn đem cô đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.

“Trịnh Gia, cậu đã rất mạnh, đừng dễ dàng phủ nhận chính mình.” Cố Ngọc nhìn Trịnh Gia như vậy, trong lòng thật sự cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, có phải trên con đường của mỗi một cường giả đều không phải đơn giản như cô đã nghĩ, bọn họ đều phải trải qua vô số lần thỏa hiệp cùng khuất phục, thậm chí cũng có thời khắc yếu ớt không muốn người biết đến.

Bề ngoại bọn họ thoạt nhìn kiên cường, trên thực tế nội tâm lại mềm mại đến rối tinh rối mù?

“Tôi muốn giống như cô, cùng nhau trở nên cường đại.” Trịnh Gia đột nhiên giương mắt nhìn về phía Cố Ngọc, trong mắt lóe lên ánh sáng chờ mong, “Cô có thể dạy tôi kỹ xảo đánh nhau không?”

Ở trong mắt Trịnh Gia, Cố Ngọc chính là một sự tồn tại không gì không làm được, hắn hi vọng có thể nhanh chóng đuổi theo bước chân cô, mà không phải là người bị cô cách xa ném ở phía sau.

Cố Ngọc trầm tư một lát mới gật đầu, “Có thể.”

Từ lần chó hoang đánh bất ngờ này, cô cũng nhận thức đến một vấn đề, Cố Cẩn không thể chỉ dựa vào dị năng, năng lực ứng biến của bọn họ quá yếu, tuy rằng có tính cảnh giác, nhưng năng lực chống lại nguy hiểm còn có chỗ khiếm khuyết, gặp phải sự tình đột nhiên phát sinh rất có thể tự rối loạn trận tuyến, đến lúc đó ngay cả dị năng cũng không phát huy hiệu quả.

Cố Cẩn là như thế, Quách Triệt tất nhiên cũng là như vậy, Phương Tử Di thật ra còn tốt hơn một chút, dù sao cô ấy cũng không phải dị năng giả, nhưng lại so với người thường cơ linh hơn rất nhiều.

Bất quá Trịnh Gia so với bọn hắn đã tốt hơn rất nhiều.

“Cảm ơn!” Được Cố Ngọc đồng ý, trong mắt Trịnh Gia liền sáng lấp lánh như những ngôi sao.

Cố Ngọc có chút buồn cười, “ Lúc tôi huấn luyện người, tuyệt nhiên sẽ không nương tay chút nào, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Tôi không sợ khổ, muốn sống sót ai không phải khổ?” Trịnh Gia cười, thiếu niên khuôn mặt thanh tuấn mang theo mấy phần ngượng ngùng, rồi cõi lòng lại tràn đầy chờ mong nhìn về phía Cố Ngọc, tựa như đang nhìn cô gái mà hắn yêu thương.

“Khụ khụ……” Cố Ngọc có chút ngượng ngùng quay đầu đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đem tinh hạch cất ở trong túi ra đưa cho Trịnh Gia xem, “Biết đây là cái gì không?”

Chuyện về tinh hạch chung quy không phải là bí mật, lúc đầu có thể lấy được bao nhiêu thì tận lực mà lấy, bằng không khi mọi người đều biết liền tìm không được bao nhiêu.

“…… Là cô ở trên người chó hoang lấy xuống?” Giờ khắc này Trịnh Gia mới bừng tỉnh đại ngộ, trước mắt hắn tựa hồ có chút hiểu ra dụng ý Cố Ngọc rời xa đám người bọn họ.

“Ở trong đầu nó lấy ra, cái này gọi là tinh hạch.” Cố Ngọc đem tinh hạch giơ lên, trong bóng đêm khi nhìn gần có thể thấy lực lượng lưu động chậm rãi, xuyên qua ánh sáng lưu dộng mờ nhạt có thể thấy dịch thể bên trong tinh hạch, khúc xạ ra ánh sáng năm màu sắc, nhìn thực đẹp.

“Có ích lợi gì sao?” Trịnh Gia đưa tay, Cố Ngọc đem tinh hạch đặt trong lòng bàn tay hắn, vào tay có chút hơi lạnh, bất quá hắn thật sự không tưởng tượng được, đồ vật xinh đẹp như thế này lại có trong óc những con thú biến dị đó, cùng bề ngoài xấu xí hung ác của chúng nó một chút cũng không xứng.

“Giai đoạn tiếp theo, dị năng giả cần tăng năng lực, trừ bỏ dựa vào bản thân rèn luyện cùng tần suất thao tác dị năng thuần phục, thì còn lại là dựa vào nó.” Cố Ngọc đem tinh hạch thu trở về túi, “Hơn nữa thú biến dị cùng người biến dị cần phải đạt tới cấp 1 trở lên thì trong đầu mới có tinh hạch.”

“Tôi đã hiểu, sau này tôi sẽ tìm thật nhiều tinh hạch cho cô.” Trịnh Gia gật gật đầu, vẻ mặt đều là biểu tình ta đã hiểu rõ tất cả.

Cố Ngọc khóe miệng hơi co rút, tên ngốc to con này rốt cuộc có hiểu tầm quan trọng của tinh hạch hay không, còn muốn tìm thật nhiều cho cô, không phải hẳn là nên tìm cho mình trước hay sao?

……

Chờ hai người Cố Ngọc trở lại siêu thị, thế nhưng lại bị đống kệ để hàng chồng chất ở cửa siêu thị hù dọa, cửa kính bị đâm nát, những người này thế nhưng có thể tự lực cánh sinh nghĩ ra biện pháp phòng bị.

“Chị, hai người đi vào nghỉ ngơi trong chốc lát không?” Cố Cẩn ở phía sau kệ để hàng nhô đầu ra, “Chị vừa đi liền lâu như vậy, em còn tưởng tiểu tử Trịnh Gia kia đem chị đi dạo đâu đó!”

“Khụ khụ……” Trịnh Gia ở bên cạnh nghe lời này mặt đều đỏ, hắn trộm ngắm liếc mắt Cố Ngọc một cái, nếu có thể hắn còn ước gì đâu.

“Đừng xê dịch kệ để hàng, cứ để như vậy luôn đi, chị đi vào trong xe nghỉ tạm một chút liền tốt, chính các người tự mình cẩn thận một ít, đem những người đó giám sát chặt chẽ chút.” Cố Ngọc vẫy vẫy tay, những người đó là chỉ ai Cố Cẩn đương nhiên biết, không ý kiến đối với cô liên tục gật đầu, “Yên tâm đi, bọn hắn tỉnh lại liền cho điện giật một hồi nữa, phỏng chừng thời gian tỉnh lại sẽ bị đẩy lùi vô hạn.”

Cái này Cố Cẩn không phải nói lời kiêu ngạo, khi dễ đám người đó vốn dĩ một chút cảm giác thành tựu cũng không có, hắn cũng muốn như chị hắn, có thể đánh quái thú.

Kia mới gọi là anh dũng, kia mới gọi là soái khí a!

Cố Ngọc đi vào trong xe nghỉ ngơi, Trịnh Gia cũng theo lại đây ngồi vào trên ghế phụ.

Cô không thể hiểu được liếc hắn một cái, “Cậu không ngủ?”

“Cô ngủ đi, tôi trực đêm!” Ánh mắt Trịnh Gia nhìn Cố Ngọc ôn nhu, lúc này đã là nửa đêm về sáng, nửa đêm trước Cố Ngọc cơ bản không ngủ, “Hơn nữa tinh thần lực của tôi có thể mở rộng trải dài, nếu có nguy hiểm tiến đến tôi cũng có thể kịp thời báo động trước.”

“Được, vậy tôi ngủ một lát.” Cố Ngọc gật đầu, đem thân thể nghiêng về một chỗ, ban đêm ở trên xe ngủ cũng không có đốt lửa hay mở điều hòa, trong xe tuy rằng không gian nhỏ hẹp, nhưng vẫn có chút lạnh.

Cố Ngọc khoanh đôi tay lại, thụt lùi về phía Trịnh Gia, cho dù không nhìn hắn, cô cũng cảm thấy được tầm mặt phía sau vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, lưng như kim chích.

“Ngủ đi.” Trịnh Gia không biết từ nơi nào tìm đến đây một thảm lông trải giường, ở thời điểm Cố Ngọc ngủ mơ mơ màng màng đắp lên người cô.

Cố Ngọc trở mình lại, híp mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh, sau khi xác định người này là Trịnh Gia, lại tiếp tục an tâm chìm vào giấc ngủ.

Cô đã vài ngày không ngủ được một giấc chân chính, thần kinh trong đầu đều là căng chặt, cô một khắc đều không dám thả lỏng, người chung quanh đều ỷ lại cô, bọn họ tín nhiệm cô, cho nên cô không thể ngã xuống.

Bất đồng so với Cố Ngọc, người trong siêu thị thế nhưng lại không an tâm ngủ được như vậy.

Quách Triệt cùng Phương Tử Di thay phiên gác đêm, Cố Cẩn còn muốn nhìn đám Cường ca, để ngừa sẽ có biến cố gì phát sinh.

Dị năng giả đều cảnh giác như vậy, làm cho đám người thường như Lâm Hâm bọn họ cũng không dám hoàn toàn thả lỏng, huống chi cửa kính siêu thị đều bị chó hoang phá nát, mấy cái kệ để hàng nhìn đơn bạc như vậy có thể phòng thủ được cái gì?

Tất cả mọi người đều trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, không có người nào dám để chính mình ngủ say, thật vất vả chống được tới khi chân trời nổi lên chút ánh bình minh. Nhìn thấy ánh sáng tính cảnh giác của mọi cũng thấp đi, cường ngạnh chống đỡ không ngủ cũng đều tại lúc này ngủ đến hôn mê.

Phương Tử Di chỉ ngủ hai tiếng liền tỉnh, đổi lại Quách Triệt tiếp tục đi ngủ, cô bưng súng trường cảnh giác trước cửa siêu thị, tự nhiên cũng có thể xuyên qua ống nhắm của súng trường nhìn thấy tình cảnh trong xe Hãn Mã cách đó không xa.

Cho nên Trịnh Gia thật cẩn thận đem Cố Ngọc ôm trong lòng ngực sao?

Còn đắp thảm lông cho Cố Ngọc?

Trịnh Gia nếu không thích Cố Ngọc, tên Phương Tử Di cô có thể viết ngược a.

Mà Trịnh Gia nhỏ hơn so với Cố Ngọc vài tuổi, nếu thật muốn ở bên nhau, vào thế đạo mạt thế này, tình yêu có chỗ dung sao?