Editor: Xue Ding
Cố Cẩn được người mang ra khỏi chỗ cách ly, lúc này đang nằm trên tấm vải bên cạnh Cố Ngọc.
Trên xe có thêm một người đang phát sốt, hành động Cố Ngọc cũng khiến Thi Trường nhấc lên hồi chuông cảnh báo, dù sao hiện tại đang là thời kỳ đặc thù, những người phát sốt chính là bom hẹn giờ, người chết do virus tang thi còn tốt, nhưng nếu biến dị thì toàn bộ người trong xe chỉ sợ đều chạy không thoát.
Cho nên quân nhân trông coi nhất định phải tăng cường cảnh giác, vạn phần chú ý.
Ngoại trừ bên này, Cố Ngọc cũng không thể giúp thêm được gì cả, cô còn phải bảo vệ Cố Cẩn an toàn thật tốt.
Đêm nay không trăng không sao, mọi người ra khỏi thành thị, tìm được khu đất trống thuộc cánh đồng. Một đám người vây quanh lại với nhau nằm ngủ dưới đất, trên đống lửa trại đang nấu một nồi cháo cùng mì sợi, người hành quân đều được chuẩn bị đầy đủ, tùy thời đều có thể bắt bếp nấu cơm.
Nhưng nghĩ đến bọn người Thi Trường mang theo đồ ăn cũng không nhiều lắm, trừ đi đồ ăn cho nhóm quân đội ăn, còn phải chia cho người được bọn họ cứu ra, như vậy có thể kiên trì mấy ngày đây?
Cố Ngọc lưng dựa thân đại thụ, trong tay thưởng thức thanh súng lục PPS do Thi Trường đưa đến, súng lục này kích cỡ không lớn, sức giật cũng nhỏ, trọng lượng cũng nhẹ, có thể gọn gàng giấu trong túi quần áo, bất quá đạn hơi ít, chỉ có 6 viên trong hộp băng đạn. Vết thương do súng này bắn trúng tuy rằng không nặng, nhưng nếu bắn ở khoảng cách gần cũng đủ chết, đối phó với người vừa biến dị cùng thú biến dị là dư dả.
Tiểu súng lục PPS ở trong tay Cố Ngọc xoay chuyển giống như món đồ chơi, ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn nhóm người may mắn sống sót cách đó không xa, bọn họ đang tốp năm tốp ba tụ tập ở một chỗ đàm luận những chuyện nguy hiểm lúc sáng, trong lòng những người này vẫn không ngừng sợ hãi.
Có lẽ là do ngày thường những đồng học trước đó còn cùng mình giao hảo, trong nháy mắt liền hoá thành người biến dị vương móng vuốt gϊếŧ người, biến hoá như vậy không thể không nói rất chấn động nhân tâm.
“Cố Ngọc, uống chút cháo đi.” Trịnh Gia ở chỗ Thi Trường được phân hai chén cháo, bưng tới đưa cho Cố Ngọc.
Cố Ngọc bàn tay nắm chặt, thuận thế bỏ điện thoại di động vào túi áo, cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thần sắc thiếu niên có chút thẹn thùng ngượng ngùng, thấy ánh mắt cô nhìn lại đây liền ngượng ngùng nghiêng đầu đi.
“Ngươi ăn chưa?” Cố Ngọc tiếp nhận chén nhìn thấy trong cháo còn được bỏ vào chút thịt giăm bông, đãi ngộ đặc thù như vậy chỉ sợ hiện tại cũng chỉ có dị năng giả mới được hưởng dụng, có lẽ lại quá hai ngày nữa, trong đám người đông đúc như vậy, muốn lấp đầy bụng còn khó hơn. Ai...
“Còn chưa ăn, cùng nhau ăn đi.” Trịnh Gia ngồi bên cạnh Cố Ngọc, lại nhìn thoáng qua Cố Cẩn vẫn như cũ nằm trên tấm vải dưới mặt đất, trong mắt hiện lên mấy phần lo lắng, “Lúc ấy…… Ta hôn mê một ngày một đêm, Cố Cẩn có phải sẽ lâu hơn không?”
“Không nhất định, tùy người mà khác nhau.” Cố Ngọc uống ngụm cháo, cô ngó thấy trong chén Trịnh Gia chỉ là cháo trắng, ánh mắt hơi chớp động.
“Vừa rồi ta cùng Thi Trường hàn huyên một chút, nghe nói H tỉnh sớm đã có người biến dị tồn tại, chỉ là có người đè xuống tin tức này không cho truyền bá ra ngoài, bằng không chỉ sợ mọi người đều sẽ rời khỏi H tỉnh.” Ánh mắt Trịnh Gia nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy bập bùng xa xa, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Ân.” Cố Ngọc chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, vài cái liền đem cháo uống xong, cho dù bên trong có giăm bông cũng chỉ là đồ ăn thô sơ, đơn giản nhấm nuốt một chút liền hết, cô đã không còn thói quen nhấm nháp hương vị đồ ăn, chỉ cần no bụng là được.
“Trịnh Gia, ngươi có tính toán gì không, muốn cùng Thi Trường bọn họ đi đến thành phố S sao?” Cố Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Gia, trong bóng đêm, tuấn nhan của hắn quá mức trắng nõn, tinh xảo tựa hồ còn có vệt đỏ ửng chưa tan, vào lúc Cố Ngọc nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên quay đầu đi.
Sau một lúc lâu, Cố Ngọc cho rằng Trịnh Gia không trả lời cô vấn đề khi nãy, hắn mới lại mở miệng, “… Ta có thể đi theo ngươi cùng Cố Cẩn không?”
Cố Ngọc nhướng mày.
Thành phố S là một thành phố trực thuộc trung ương, xem như cách J tỉnh gần bằng một thành thị lớn, nơi đó lực lượng vũ trang cùng thiết bị khoa học kỹ thuật đều vượt trội hơn những tỉnh thị gần đó, vào trước mạt thế đại đô thị này cũng xem như là một khu phát triển hàng đầu cả nước, cũng là đích đến của nhóm người Thi Trường.
Nếu đi xa thêm một tí, chính là đường hướng về Thủ đô, nhưng những đoạn đường này đều không có trong phạm vi suy xét của Cố Ngọc, chú định của cô cùng Cố Cẩn là phải về S tỉnh.
“Cha mẹ ta vào lúc ta còn rất nhỏ liền gặp tai nạn xe qua đời, ta không có thân nhân nào khác, Cố Cẩn lại là hảo bằng hữu thân thiết của ta, ngươi……” Trịnh Gia nói tới đây lại cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, phảng phất như sợ cô sẽ phản đối ý kiến của mình: “Ngươi đã cứu mạng ta, cho nên ta muốn cùng các ngươi ở bên nhau.”
Cố Ngọc thoải mái, người đều là động vật quần cư(-.-), Trịnh Gia có ý nghĩ như vậy không gì đáng trách, nhưng ngẫm lại, đây chính là đại BOSS mạt thế đệ nhất Trịnh Gia a, hắn liền như vậy đi theo bên người cô làm tiểu đệ sao?
Cố Ngọc thật muốn che mặt.
Lúc ấy cũng không nghe ai nói qua Trịnh Gia hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi a, chỉ nói hắn lúc gϊếŧ người biến dị cùng thú biến dị chưa bao giờ có chút nương tay nào, là một nhân vật tàn nhẫn, khiến người nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật.
Cùng Trịnh Gia trước mắt này thật là cùng một người?
Cố Ngọc tỏ vẻ hoài nghi.
“Đầu ngươi còn đau không?” Trịnh Gia thấy Cố Ngọc không nói lời nào, ngược lại quan tâm hỏi tới, “Lúc ấy ta không nắm giữ tốt dị năng này, làm ngươi bị thương…… Lần sau sẽ không.”
Trịnh Gia nói lời bảo đảm Cố Ngọc nghe hiểu được, bất quá cô vẫn ngẩng đầu dặn dò hắn một tiếng, “Dị năng tinh thần của ngươi không nên sử dụng trước mặt người khác, trừ phi thời điểm mấu chốt, phải hiểu được giấu tài biết không?”
Là người đều muốn lưu lại át chủ bài cuối cùng, Trịnh Gia cứ như vậy đem chính mình bộc bạch trước mặt cô, Cố Ngọc đột nhiên có chút không đành lòng.Cô bất quá chỉ vào lúc hắn hôn mê phát sốt thủ hộ hắn một đêm, liền đổi lấy tín nhiệm cùng ỷ lại của hắn như vậy, mạt thế đệ nhất cường giả có phải quá dễ lừa gạt rồi hay không a?
Quả nhiên, ánh mắt Trịnh Gia nhìn về phía cô lại nổi lên lấp lánh, đó là tín nhiệm cùng thân cận không hề giữ lại chút nào, thậm chí Cố Ngọc còn nhìn thấy kim sắc vây quanh thân hắn lại to hơn một vòng, làm người ta thập phần xấu hổ.
“Đúng rồi, Thi Trường sau khi nghe xong ngươi nói để binh lính thật cẩn thận trông giữ những người đang phát sốt, khi thấy có khuynh hướng biến dị liền gϊếŧ chết trước tiên.” Trịnh Gia thật dài mà thở ra một hơi, đây cũng là chuyện không có biện pháp nào, vì những người còn sóng sót, chỉ có thể thanh trừ dị loại, hơn nữa những cái người biến dị kia đã không còn được xem là người sống, bọn nó là quái vật lấy nhân loại làm thức ăn, nếu mặc kệ để bọn họ biến dị, vậy sẽ tạo thành đội ngũ tai họa ngập đầu.
Cố Ngọc ánh mắt lơ đãng chuyển hướng về phía Cố Cẩn vẫn như cũ nhắm chặt mắt nằm trên đất kia, hắn tựa như đang nửa mộng nửa tỉnh, biểu tình thực không an ổn, sắc mặt cũng lúc xanh lúc đỏ, tựa hồ đang giãy giụa chống cự lại cái gì.
“Cố Cẩn, ngươi phải chống đỡ biết không, không thể bị virus tang thi đánh bại!” Cố Ngọc biểu tình ngưng trọng, ngồi xổm một bên cầm thật chặt tay Cố Cẩn, đều nói long phượng thai có tâm linh cảm ứng, nàng có thể cảm giác được trong lòng Cố Cẩn thống khổ, mỗi khi giãy giụa đều muốn hỏng mất, thậm chí quay xung quanh nửa người trên của hắn vốn dĩ là màu xanh lam hiện tại lại lập loè ánh sáng màu tím không ngừng lưu động.
“Cố Cẩn, cố lên, ngươi sẽ không bị virus tang thi đánh bại đâu!” Trịnh Gia cũng ngồi xổm bên cạnh Cố Cẩn, cầm một tay khác của hắn.