Chương 128: Giao thủ

Oanh!!!

Đột nhiên một tiếng nổ mạnh truyền đến, Cố Ngọc đang ở trong sơn động đều cảm giác được vách đá chấn động.

Ánh mắt Trịnh Gia lại đột nhiên sáng lên, nhìn về phía Ngô Hữu Dân: “Canh giữ nơi này, đừng ra ngoài!” Dứt lời nhìn về phía Cố Ngọc gật gật đầu, xoay người liền đi ra ngoài.

Cố Ngọc ngẩn người, lại nhìn ống thuốc thử trong tay Ngô Hữu Dân, dịch thuốc thử màu hoành kim trong đó còn ẩn ẩn có dòng nước màu tím lam lưu động: “Cái này chính là thành quả nghiên cứu sao?”

“Đây là thuốc thử mới nhất, tôi vẫn luôn giữ trong không gian của mình.” Ngô Hữu Dân gật gật đầu, liền thấy Cố Ngọc giơ tay ra với hắn: “Có thể cho tôi không?”

Không biết vì cái gì, nhìn đến thứ này trong lòng cô ẩn ẩn có chút xao động, cô không thể dùng từ nào để miêu tả, chỉ có thể nói dường như thân thể cô khát cầu nó.

Nhưng Ngô Hữu Dân cũng nói qua thuốc thử này có thể sinh ra kết quả xấu, trước đó Cố Ngọc cũng chưa từng nghĩ sẽ nếm thử nó...

Ngô Hữu Dân ngẩn người một chút mới giao vào trong tay Cố Ngọc: "Phải sử dụng cẩn thận.”

“Tôi biết.” Khóe môi Cố Ngọc nhếch lên, khi xoay người ra cửa thì nhìn thấy Lư Thiến còn canh giữ ở chỗ đó, không khỏi kinh ngạc: “Lư tỷ, tại sao chị không đi cùng anh ấy?”

“Đoàn trưởng để tôi bảo vệ cô.” Lư Thiến mặt vô biểu tình nói.

Cố Ngọc thoạt nhìn thực sự rất nhu nhược.

“Đi thôi, chúng ta tổng không thể chỉ ở bên cạnh nhìn.” Này cũng không phải là phong cách của cô.

“Nhưng mà……” Lư Thiến chỉ do dự một chút, Cố Ngọc đã đi lên phía trước.

Trong sơn động bảy đường tám ngõ, bất quá trên vách đá đều được khảm đèn chiếu sáng, cho nên thoạt nhìn cũng không tối tăm.

“Cẩn thận!” Ở một chỗ ngoặt, Lư Thiến đột nhiên giữ chặt Cố Ngọc vội vàng lui về phía sau, cô giật mình nhìn thấy chỗ vừa rồi cô đứng có một đóa hoa lửa màu đen rơi xuống nơi đó. Vô thanh vô tức, hơn nữa còn không có một chút nhiệt độ.

“Triệu Hi?” Cố Ngọc nhíu mày, xem ra hơn hai năm rồi cô không chiến đấu qua, tính cảnh giác không phải biến thấp chỉ một chút. Nếu không có Lư Thiến kịp thời lên tiếng, có lẽ vừa rồi đóa hắc hoa kia đã đập ở trên người cô.

“Cố Ngọc, quả thật là cô a!” Trong bóng tối chậm rãi bước ra một bóng người, một đầu tóc dài uốn lọn sóng to, vũ mị mà quyến rũ. Gương mặt trang điểm tinh xảo, môi son đỏ tươi như máu.

Không phải Triệu Hi thì còn ai vào đây?

Triệu Hi đã không còn Triệu Hi ngày trước, thời điểm nữ nhân này gϊếŧ người cũng không thèm nháy mắt. Một đóa hắc hỏa hoa cũng có thể đem một người sống sờ sờ chậm rãi ăn mòn hết thảy, cho nên mới được người xưng là hắc quả phụ.

Bất quá cố tình cô ta lại thích thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn, nghe nói bên người cô ta có rất nhiều thiếu niên mỹ mạo. Có người là cam tâm tình nguyện ở lại, cũng có người là bị cô ta bắt trở về, sống tại mạt thế vẫn cứ xa hoa da^ʍ dật như vậy.

Triệu Hi cùng Ngô Hữu Dân có mối thù gϊếŧ cha, đương nhiên, cùng Cố Ngọc cũng coi như có một đoạn khúc chiết, bởi vì liên quan đến Dương Nhất Minh lúc trước.

Bất quá, người mới thay thế người xưa, Triệu Hi cũng sớm quên mất người tên Dương Nhất Minh này, nhưng đối với Cố Ngọc thì vẫn còn là ký ức mới mẻ.

“Cô tránh trước đi!” Gương mặt Lư Thiến ngưng trọng, lắc mình chắn trước người Cố Ngọc. Đôi tay vung lên, hai thanh thiết châm sắc nhọn xuất hiện trong bàn tay vốn dĩ trống rỗng.

Cố Ngọc đương nhiên nhận ra, đây là vũ khí Lư Thiến.

“Lư Thiến, chúng ta giao thủ cũng không phải một lần đi, cô còn chưa ăn đủ cảnh thủ hạ bại tướng dưới tay tôi sao?” Triệu Hi vẫn như cũ lúm đồng tiền như hoa, từng bước ép sát: “Lần này Trịnh Gia sẽ không tới cứu cô đâu.”

Ánh mắt Cố Ngọc chợt lóe: “Cô cùng Lâm Chi liên thủ, cũng không biết cuối cùng thành quả này sẽ thuộc về ai?”

“Chuyện đó…… Không tới lượt cô quản.” Tiếng nói Triệu Hi vừa dứt, ra tay trước tiên, chỉ thấy hắc hỏa bám vào trên đôi tay cô ta, hiển nhiên không định tay không bắt thiết châm của Lư Thiến.

Thiết châm bị hắc hỏa bám vào nháy mắt liền bắt đầu hòa tan, Lư Thiến không thể không đem thiết chân bỏ đi sau đó lại vận dụng thêm dị năng để công kích. Nhưng mỗi lần thiết châm của cô ấy công kích đến trước mặt Triệu Hi thì lại bị hắc hỏa của cô ta làm cho tan chảy trong nháy mắt.

“Nãy giờ là cô ra tay, hiện tại tới lượt tôi.” Triệu Hi duỗi tay nắm chặt, lại đột nhiên đẩy về phía trước, tức khắc hỏa hoa văng khắp nơi, hắc hoa không chỉ có thể hòa tan kim loại, nếu bám lên thân thể con người chắc chắn cũng sẽ ăn mòn huyết nhục dần dần. Trừ phi ngươi cắt đứt hoặc là tước đi phần bị hắc hỏa bám lên.

Mắt thấy hắc hỏa sắp phun tới bản thân, Lư Thiến duỗi tay vung lên một cái, một tấm chắn kim sắc xuất hiện, chặn lại thế công Triệu Hi. Nhưng tính ăn mòn của những hắc hỏa đó rất mạnh, nháy mắt đã xuyên thấu qua tấm chắn, phóng tới Lư Thiến.

“Lư tỷ cẩn thận!” Nghìn cân treo sợi tóc, Cố Ngọc dùng hết sức nhảy đến, hắc kiếm ở không trung huy động kín không kẽ hở, đem những hắc hỏa kia nhất nhất đẩy ra.

Chi chi!!

Tia lửa bắn tung tóe trên mặt đất cùng vách đá đều để lại khe rãnh thật sâu, tựa như bị máy khoan, khoan ra một cái động.

“Cô…… Kiếm của cô rốt cuộc làm từ cái gì?” Triệu Hi kinh ngạc nhìn về phía hắc kiếm không chút nào nổi bậc trong tay Cố Ngọc, hắc hỏa của cô ta ngay cả kim loại nặng đều có thể hòa tan xuyên thủng, nhưng thanh kiếm kia khi tiếp xúc với hắc hỏa lại không có chút nào tổn hại.

“Xem ra, tôi là khắc tinh của cô rồi!” Cố Ngọc đem Lư Thiến hộ ở sau người, hắc kiếm chỉ thẳng vào Triệu Hi: “Vậy chúng ta cùng so tài đấu với nhau một trận đi.”

Đã hơn hai năm nay cô không vận động tay chân, nếu vẫn không rèn luyện cô sợ mình sẽ quên cách sinh tồn ở mạt thế. Cô không có khả năng mãi mãi trở thành nữ nhân đứng sau lưng Trịnh Gia, cô muốn sóng vai đứng cùng hắn...

Lư Thiến khϊếp sợ so với Triệu Hi không hề ít hơn, nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mắt này, thần sắc trong mắt cô không ngừng biến hóa.

Từ sau khi Cố Ngọc xuất hiện, người trong đoàn đội đều lặng lẽ nghị luận, có người nói cô không xứng với Trịnh Gia, có người nói cô ỷ vào bản thân xinh đẹp nên có thể muốn làm gì thì làm, thậm chí còn khiến Trịnh Gia che chở luôn cả gia đình cô.

Hiện tại Lư Thiến đã có thể tận mắt nhìn rõ, thứ cô gái này dựa vào cũng không phải mỹ mạo, mà là thực lực cô thật sự hơn người.

Cho nên cô ấy mới có thể đứng bên cạnh Trịnh Gia, mà không phải nữ nhân khác.

Hai người cùng nhau đánh lên vài chiêu, hắc kiếm giản dị nhưng mỗi khi xuất chiêu đều rất lưu loát chuẩn xác, hắc hỏa cho dù bám vào trên thân kiếm cũng không có chút nào tổn hại. Triệu Hi lại không thể đem hắc hỏa ném lên người Cố Ngọc chính xác, mỗi một lần cô ta có ý định này đều bị Cố Ngọc một kiếm bổ đôi.

Đánh tới đánh lui thật sự khiến Triệu Hi nóng nảy.

“Cô thua.” Sau khi Cố Ngọc tránh thoát một đợt công kích hắc hỏa, hắc kiếm buông lỏng đâm về phía trước, vững vàng gác lên cần cổ trắng nõn của Triệu Hi.

Triệu Hi không phục: “Cấp bậc của cô so với tôi cao hơn!”

Cô ta là lục giai, Cố Ngọc là thất giai, thua tựa hồ là lẽ đương nhiên.

“Cô vừa rồi không phải cũng ỷ vào cấp bậc cao hơn Lư tỷ, nên khi dễ cô ấy sao?” Chân mày Cố Ngọc nhẹ nâng, trong mắt không có một tia dao động, chỉ là đã lâu rồi không hoạt động thân thể, cứ như vậy thư giãn cơ bắp lại có chút đau nhức.

Cố Ngọc trong quá trình sử dụng kiếm cũng chậm rãi tìm về thân thủ lúc xưa.

“Xử lý cô ta thế nào đây?” Lúc này Lư Thiến cũng tiến lên, nếu không có Cố Ngọc ở đây, cô hiển nhiên sẽ đánh không lại Triệu Hi. Không nghĩ tới Trịnh Gia để cô ở lại bảo hộ Cố Ngọc, thế mà ngược lại cô còn được đối phương che chở, Lư Thiến có chút xấu hổ.

“Giao cho Ngô thượng tá, anh ta sẽ biết xử lý như thế nào.” Cố Ngọc nhìn thoáng qua Triệu Hi vẫn đang căm giận cùng không cam lòng. Chuôi kiếm dùng sức ở sau ót cô ta đập một cái, cả người cô ta liền mềm nhũn ngã xuống mặt đất.