Hắc hỏa của Triệu Hi có tác dụng ăn mòn mọi thứ, hơn nữa hiện tại cô ta đã lên tới lục giai.
Lâm Chi thì không cần phải nói đến, nữ nhân này tàn nhẫn âm độc, từ sau khi chạy thoát khỏi tòa nhà thí nghiệm ở Thủ đô liền chiêu binh mãi mã muốn ngóc đầu trở lại. Nhưng không có Khâu Hoa Kiệt nghiên cứu phương án cùng thành quả, khả năng cô ta có thể làm cũng rất có hạn, nhiều nhất chỉ có thể bắt cầu, hấp dẫn người khác gia nhập cùng đầu nhập. Đương nhiên đưới tình huống như vậy, thế lực của cô ta cũng dần dần lớn mạnh.
Lâm Chi hiện tại đã là thất giai dị năng, hắc vũ của cô ta cũng không thể khinh thường, có thể bay cao lại có thể làm ám khí, nữ nhân này cũng rất khó giải quyết.
Đoàn xe Hãn Mã đi ước chừng mất hai ngày mới đến vùng núi, tới nơi này chỉ có thể bỏ xe lại mà đi bộ lên núi.
Đường núi trải dài xa xa uốn khúc nhấp nhô, có gió thổi tới, liền có thể nhìn thấy một đợt lá cây màu xanh lục tùy ý rung động bay bay. Càng tới gần trung tâm núi lớn, tinh thần Cố Ngọc càng thấy khẩn trương, tựa như có cái gì dó đang lôi kéo cô.
Cô biết nhiệm vụ của trung tâm nghiên cứu hiện tại là đang nghiên cứu huyết thanh lấy từ trong người cô ra, đến tột cùng có thể nghiên cứu ra kết quả gì thì cô cũng không biết.
Nhưng loại ảnh hưởng từ gien biến dị tích này đối với cô sẽ như thế nào, vì sao dị năng của cô lại có thể vững bước thăng giai, hơn nữa trong quá trình thăng giai còn không có trở ngại gì. Không giống như những người khác, một lần thăng giai đều có thể gặp phải một lần nguy hiểm, người thăng giai càng cao thì càng có khả năng trong quá trình thăng giai biến hóa thành người biến dị.
Nhưng cô lại không như vậy.
Hơn nữa Cố Ngọc cảm thấy loại gien này nếu nghiên cứu ra thành quả có lẽ đối với người biến dị tích kia cũng có chỗ hữu dụng.
Lúc ấy Trịnh Gia tuy rằng ngăn trở người biến dị tích gϊếŧ cô, nhưng cũng không thể tạo ra thương tổn nó chút nào, cuối cùng gia hỏa này lại chạy thoát được, mấy năm nay đều không nghe nói qua tung tích của nó.
Nhưng Cố Ngọc luôn có một loại cảm giác, có lẽ gia hỏa này sẽ xuất hiện ở chỗ này.
“Tới rồi sao?” Ngô Hữu Dân nhiệt tình bước ra nghênh đón, mấy ngày hôm trước hắn đã tới viện nghiên cứu, cũng không có nghe được tin tức Cố Ngọc đã thanh tỉnh. Khi thấy rõ cô gái đứng bên cạnh Trịnh Gia, biểu tình hắn tức khắc ngơ ngẩn.
Cố Ngọc cười cười: “Ngô thượng tá, đã lâu không thấy!”
“Cố…… Thật là cô a, Cố Ngọc!” Cô gái trước mắt tươi cười khiến hắn muốn hoa mắt, Ngô Hữu Dân kích động tiến lên. Trong trí nhớ, Cố Ngọc vẫn luôn không thích cười, lãnh khốc soái khí, còn Cố Ngọc trước mắt làn da quá mức trắng nõn, thoạt nhìn càng thêm nhu nhược.
Lại nhìn sắc mặt Trịnh Gia cũng khoan khoái không ít, không giống trước kia thần sắc luôn căng chặt lạnh băng, quả nhiên ở trước mặt người mình yêu thương chính là không giống nhau.
Ngô Hữu Dân có chút cảm khái, ở trong mạt thế còn có thể đạt được tình yêu như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.
“Vào bên trong đi, tôi vừa lúc có chuyện muốn nói cùng mọi người.” Ngô Hữu Dân đi đầu ở đằng trước, Cố Ngọc cũng đi theo sau.
Trịnh Gia phân phó La Nghị, Tiêu Hạo Nhiên cùng Lâm Thiển Thu bọn họ mang đội ngũ đi làm chuyện nên làm, cũng mang theo Lư Thiến vào sơn động.
Giữ lại một mình Lư Thiến cũng là vì Trịnh Gia thấy Cố Ngọc cùng Lư Thiến hợp ý, tựa như đã từng quen biết thường xuyên lui tới, nhưng kỳ lạ là Cố Ngọc cơ hồ chưa bao giờ chủ động chạm vào người ngoài, vậy mà đối với Lư Thiến lại có bất đồng.
Trong sơn động rất lớn, nói là viện nghiên cứu không bằng nói là một căn cứ, các khu vực cấp bậc phân chia rõ ràng.
Ngô Hữu Dân mang theo nhóm Cố Ngọc bọn họ tham quan phòng nghiên cứu, lại đi về hướng tận cùng bên trong căn cứ.
“Chuyện nghiên cứu thật ra đã có chút thành quả.” Ngô Hữu Dân liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, quân đội S tỉnh hiện giờ cơ bản đã từ người Ngô gia bọn họ tiếp quản, mà đứng trước mặt Cố Ngọc cùng Trịnh Gia hắn vẫn như cũ chỉ là một người bình thường, không chút khách khí.
“Nghĩa là sao?” Trịnh Gia nhướng mày, duỗi tay kéo Cố Ngọc qua, đầu ngón tay như có như không trêu chọc cô.
Nếu nói trước kia, hắn còn rất quan tâm đến kết quả ra sao, đó cũng chỉ là hy vọng Cố Ngọc nhanh chóng tỉnh lại. Nhưng hiện tại Cố Ngọc đã tỉnh, kết quả nghiên cứu đối với hắn mà nói có cũng được không có cũng được.
“Khụ khụ……” Ngô Hữu Dân ho khan một tiếng, Cố Ngọc cũng liếc mắt nhìn Trịnh Gia một cái, hắn thích dính người vậy thì tùy hắn dính vậy.
Bất quá Lư Thiến đứng phía sau bọn họ lại được mở rộng tầm mắt, nhìn quen một mặt Trịnh Gia khi làm việc sấm rền gió cuốn, có từng gặp qua hắn dính nữ nhân bao giờ đâu chứ?
Trong đoàn đội yêu thích Trịnh Gia đâu chỉ có một người, bất quá ở trong mắt hắn ai cũng như ai không có phân biệt giới tính. Không có người khiến hắn phá bỏ ngoại lệ, mặc kệ là nam hay nữ, nên mắng sẽ mắng nên phạt sẽ phạt, dần dà mọi người ở sau lưng đều gọi hắn là Thiết diện Diêm La, những cô gái thích hắn cũng biết không có khả năng liền dần dần thu hồi tâm tư không nên có.
Nhưng trong những cô gái đó cũng không tính Lư Thiến vào.
Lúc này nghe được Ngô Hữu Dân muốn nói đề tài quan trọng, Lư Thiến vẫn rất có ánh mắt rời khỏi văn phòng, hơn nữa còn thuận tay đóng cửa.
Cố Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, không biết nghĩ tới cái gì khóe môi liền hiện lên ý cười hiểu rõ. Lư Thiến chính là người như vậy, khi nào cũng đều hiểu rất rõ ràng vị trí của mình, chưa từng vượt quá giới hạn.
Tia ý cười này chỉ chợt lóe rồi lướt qua, nhưng vẫn bị Trịnh Gia lưu ý tới. Hắn vẫn không rõ, chẳng lẽ Lư Thiến thực sự có chỗ nào hơn người, cho nên mới bị Cố Ngọc đặc biệt chú ý.
Năng lực Lư Thiến quả thực không tồi, làm việc cẩn thận ra tay quả quyết, nhưng trong đoàn đội của hắn cũng không thiếu cao thủ, lại không được Cố Ngọc nhìn với con mắt khác.
“Chúng ta nghiên cứu cái này cũng đã hơn một năm đi, chính là huyết thanh rút ra từ trong thân thể Cố Ngọc sau đó tách ra gien, cái này các người hẳn đều biết.” Ngô Hữu Dân nói xong lời này, Cố Ngọc cùng Trịnh Gia hai người liếc nhau, đồng thời gật đầu.
Những tình huống đó Trịnh Gia đã nói qua với Cố Ngọc, cô cũng không để ý.
“Loại gien này rất cường hãn, có thể không ngừng tách ra, lại không ngừng hợp lại. Nói cách khác nếu chúng ta dùng loại gien này đào tạo ra dị năng giả, thực lực của họ có thể không ngừng tăng cường, đạt tới đỉnh!” Ngô Hữu Dân nói tới đây có chút kích động, chuyện này đối với quân đội mà nói đương nhiên là tốt nhất, cũng tương đương có được lực chiến vô địch.
“Vậy đối với chuyện chữa khỏi virus tang thi thì sao?” Cố Ngọc nhíu mày, cô kỳ thật cũng không muốn nghe đến kết quả như vậy.
“Về chuyện chữa khỏi thì không có hiệu quả tốt như vậy.” Ngô Hữu Dân lắc lắc đầu, “Một người nếu bị cảm nhiễm virus tang thi sau đó lại rót vào loại gien này, cũng chỉ làm cho "nó" khi chuyển đổi càng trở nên cường hãn hơn, lại không có khả năng xoay chuyển virus tang thi trong cơ thể, "nó" vẫn là "nó", đương nhiên cũng phải là nhân loại!”
*Ôi cha mạ ơi, thiệt tình edit tới khúc gien giếc này ta bị lú luôn á! Không phải từ ngữ cv khó dịch, mà là bản cv miêu tả đoạn gien rất rất rấtx3 lộn xộn. (@.@)
“Cho nên Triệu Hi cùng Lâm Chi muốn cướp đoạt thành quả nghiên cứu này, chính là vì muốn chế tạo ra thật nhiều quân đội tới đối kháng chúng ta sao?” Ánh mắt Cố Ngọc chuyển hướng về phía Trịnh Gia, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Đương nhiên thời điểm nghiên cứu ra thành quả là cái dạng này, anh đã biết không thể dùng, may mắn đúng lúc này em tỉnh lại.”
“Nhưng cái gien này cũng thực bá đạo, nếu người có thể chất không thích hợp cũng không thể tiếp thu được năng lượng, sẽ trực tiếp nổ tan xác mà chết.” Ngô Hữu Dân lại nói ra một minh chứng tồi tệ, này cũng đã thử nghiệm trên thân thể người biến dị, còn có đám người xấu tội ác tày trời bị bọn họ bắt trở về. Trong một trăm người không có lấy một người tiếp thu gien được, nếu nói đi một ngàn vạn dặm mới có một người cũng không phải nói quá.
Kỹ thuật gien này quá mê người, Ngô Hữu Dân cũng luyến tiếc từ bỏ như vậy, nhưng nếu phải hy sinh quá lớn, có lẽ hắn cũng sẽ suy xét đem kỹ thuật gien này vĩnh viễn chôn vùi, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Có suy nghĩ như vậy, những kích động vừa rồi cũng trở nên bình đạm lại.