Chương 122: Về nhà

Nếu có thể, lúc này Cố Ngọc thật muốn đem ngũ quan của mình phong bế lại, có lẽ Ninh Hàng có thể làm được điểm này. Nếu như hắn ở chỗ này mà nói, không có cảm giác đau đớn, cũng sẽ không sợ hãi vận mệnh sắp đến bản thân đi?

Đúng vậy, cô cũng sẽ sợ hãi, bởi vì cô cũng là con người.

Nhưng không còn cảm xúc cũng không thể thay đổi vận mệnh của cô, cho nên cô không muốn nghĩ nhiều thêm.

Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cha mẹ, em trai, bạn bè, còn có…… Trịnh Gia.

Cô đã rất nhiều lần nhớ đến hắn, nhớ ôn nhu tươi cười của hắn, nhớ ôm ấp ấm áp của hắn, nhớ hắn khi thẹn thùng lỗ tai sẽ hồng hồng.

Trên thế gian này vì sao lại có một người đáng yêu như hắn vậy chứ?

Nhất định là ông trời thương hại cô, để cô sống lại một đời cảm nhận được ấm áp như vậy.

Cho dù là chết, cũng không uổng phí.

……

Sa mạc đột nhiên nổi gió lớn, cát vàng bay đầy trời che đi tầm nhìn của mọi người, không biết người biến dị tích xảy ra chuyện gì thế nhưng đem cô vứt thật mạnh ra ngoài.

Thân thể Cố Ngọc ở không trung xoay mấy vòng, cô nôn ra một búng máu, nguyên tưởng rằng sẽ ngã thật mạnh xuống bờ cát, bị cát nóng bỏng cọ xát qua làn da, lại không nghĩ tới sẽ rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.

Hắn dùng một miếng vải bông sạch sẽ che mặt, toàn thân hắn bao bọc bởi kiện mũ choàng áo gió dài, chỉ để lại một đôi mắt đen láy như hồ sâu.

Cố Ngọc ngơ ngác nhìn hắn, một lát sau khóe môi tràn ra một nụ cười: “Có thể lại nhìn thấy anh, thật tốt……”

Đây là Trịnh Gia, cho dù hắn che đi hình dung(*hình dáng+dung nhan hay còn gọi là gương mặt í), cho dù hắn không mở miệng nói chuyện, Cố Ngọc lại biết, đây là Trịnh Gia của cô.

Tay muốn chạm đến khuôn mặt hắn nhưng lại vô lực rũ xuống, mí mắt Cố Ngọc nặng nề khép lại, cô cảm thấy rất mệt, cô muốn ngủ một giấc thật tốt.

……

Đầu xuân tháng 5 khí trời ấm ấp, bất quá chỉ vừa cảm thụ một chút ý xuân, mùa hè nóng bức bỏng rát lại dồn dập tới.

Phía Tây C thành, gian nhà tứ hợp viện....

Cố Cẩn đang vội vàng giúp mẫu thân đại nhân ngắt đậu que mới mẻ.

“Gia Gia nói rồi, đậu que này còn rất nhiều, chúng ta xào với thịt xay một ít, số đậu que còn dư lại có thể trích ra lưu lại, sau này làm đậu sương sáo, làm đậu xay, còn có thể lấy tới hầm canh xương uống.” Cố mẹ nhắc tới Trịnh Gia liền không khép miệng được, mọi người đều nói bà có khả năng nhiều thêm một người con rể, chỉ có bà biết Trịnh Gia đối con gái bà có bao nhiêu quý trọng.

“Mẹ, người đừng há mồm ngậm miệng đều là Gia Gia, con mới là con trai thân sinh của người đó!” Cố Cẩn một bên hái rau, một bên ăn giấm nói.

Trịnh Gia đã trở lại, cũng cứu chị em bọn họ, hơn nữa còn đưa bọn họ bình an trở về mảnh đất S tỉnh, nhưng người này lại trở nên có chút không thích hợp.

Đến tột cùng là khác chỗ nào?

Có thể nói tính tình trở nên có chút lạnh lùng, nhưng đối với chị hắn vẫn một lòng một dạ.

“Con là con trai ruột của mẹ, nhưng mẹ cũng là mẹ ruột của con đó, cũng không thấy con hầu hạ làm được cho mẹ một bữa cơm nào!” Cố mẹ ghét bỏ liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, cả nhà đều chiều chuộng hài tử, Cố Cẩn cùng Cố Ngọc đối với chuyện trong phòng bếp đều là dốt đặc cán mai.

Cố gia thuê người làm, Cố mẹ cũng có thể tính là mười ngón tay không dính nước xuân. Nhưng lúc virus tang thi bùng nổ không phải là vào sát tết sao? Bảo mẫu đã nghỉ đông về nhà, sau đó cũng không thấy trở lại, cũng không biết còn sống hay dẵ chết.

Cố mẹ chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày tự mình nấu cơm, cũng may đồ ăn trong nhà dự trữ cũng nhiều, hai vợ chồng bà cái gì cũng tự làm tất cả, không để bụng hương vị ngon hay không, ăn no là được.

Sau đó lại có người trong quân đội tới bảo hộ bọn họ, thức ăn những người này sẽ tự lo liệu, cũng không cần bà phải nhọc lòng.

“Dù sao Trịnh Gia làm cái gì cũng đều đúng, cậu ấy cũng chỉ coi như nửa con trai của người, con trai thân sinh như con cũng phải đứng ở một bên!” Cố Cẩn cũng không phải ghen tỵ, kỳ thật bản thân hắn cũng hưởng thụ qua đủ loại chỗ tốt Trịnh Gia mang đến.

Thứ nhất là trù nghệ tinh thông, này không cần phải bàn. Mỗi ngày bọn họ đều hưởng thụ mỹ thực, người cũng được dưỡng béo hơn chút.

Thứ hai là năng lực cường đại, có Trịnh Gia ở C thành trấn áp, không chỉ cả tòa thành thị, ngay cả S tỉnh đều so với những tỉnh thành khác sáng lạn hơn rất nhiều. Nơi này là nơi người biến dị cùng thú biến dị ít nhất, chỉ số sinh hoạt cùng hạnh phúc của người ở đây cao nhất trong mạt thế.

Trịnh Gia trừ bỏ lúc ở nhà, nếu rảnh sẽ dẫn theo hắn tổ chức đội ngũ dị năng giả, dọn dẹp những người biến dị cùng thú biến dị, khiến những quái vật đó nghe tiếng là sợ vỡ mật, lại không dám đặt chân đến.

Người biến dị hoặc thú biến dị cao giai chúng nó sẽ có trí tuệ, người nào thực lực cường hãn không thể đi chọc chúng nó cũng biết. Đồ ăn nơi nào mà không có? Không đáng chôn chân một chỗ ở S tỉnh này.

Có Trịnh Gia bắt đầu khởi xướng đạt được tác dụng, các tỉnh khác cũng chậm rãi noi theo. Tổ chức đội ngũ dị năng giả mạnh mẽ hữu lực, hơn nữa thời điểm tất yếu cũng có thể làm theo ý mình. Thường thường còn liên thủ với nhau tiêu diệt người biến dị cùng thú biến dị cao giai, khiến chúng nó không có biện pháp tiếp tục phát triển, những tiểu quái vật cấp thấp không còn là nối uy hϊếp cho nhân loại trong thành thị nữa.

Bất quá thời gian chỉ mới trôi qua hơn một năm, giữa nhân loại cùng người biến dị và thú biến dị đã hình thành một loại cân bằng sinh thái tương đối ổn định.

Nhân loại không có cách nào đem chúng nó đuổi tận gϊếŧ tuyệt, chúng nó cũng không có cách nào không kiêng nể gì cắn nuốt huyết nhục nhân loại.

Các tỉnh thành cùng các thị xã, một lần nữa thành lập lại trật tự xã hội. Bệnh viện cùng Trường học cũng chậm rãi khôi phục như trước, tựa hồ hết thảy đều đang phát triển về phương hướng tốt lên.

Chỉ là Cố Ngọc vẫn như cũ chưa tỉnh lại.

Cô đã hôn mê hơn hai năm, nguyên bản một đầu tóc ngắn nhanh nhẹn đã biến thành tóc dài tới eo, lúc nào cũng được chăm sóc.

Trịnh Gia thường xuyên chải vuốt gội đầu cho cô, một đầu tóc đẹp mềm mại bóng mượt giống như tơ lụa thượng đẳng.

Cố Cẩn sau khi hái xong rổ đậu que bỏ vào trong phòng bếp, còn thuận đường vòng lên lầu liếc nhìn Cố Ngọc một cái. Cô vẫn như cũ ngủ rất trầm, nhưng khóe môi lại như có tươi cười nhàn nhạt, phảng phất như mơ thấy chuyện gì đó cực kỳ tốt đẹp.

Tình huống Cố Ngọc bác sĩ đã tới xem qua, đều nói rằng trong thân thể cô không có vấn đề gì, ngoại thương cũng đều đã khỏi hẳn, nhưng vì sao vẫn không tỉnh, thì không có ai biết.

“Có lẽ chị đang mơ một giấc mộng thật đẹp ở một thế giới khác a?” Cố Cẩn cười cười đóng lại cửa phòng, đương nhiên cũng bởi vì hôm nay Trịnh Gia sẽ về nhà?

Mấy ngày trước Trịnh Gia mang theo đội ngũ dị năng giả ra khỏi thành, tính tính ngày tháng hôm nay hẳn sẽ về nhà. Hắn dẫn theo đội ngũ dị năng giả mạnh nhất ở S tỉnh đi ra biên giới S tỉnh làm nhiệm vụ, nghe nói nơi đó có dị năng giả cao giai làm loạn.

Nhân họa*(tai họa từ con người làm ra) như thế.

Virus tang thi buông xuống thì tai họa cũng tiến đến, nhưng thế giới này chung quy vẫn rất công bằng, cũng đưa cho nhân loại dị năng dùng để chống cự lại đám quái vật. Nhưng có vài người không lấy dị năng sử dụng vào chuyện tốt, khi ngày tháng tốt hơn được một chút liền bắt đầu kiêu căng ngạo mạn đòi hỏi những thứ không thuộc về mình.

Trong lòng Cố Cẩn cực kỳ khinh thường, tựa như hắn hiện tại đã là lục giai dị năng giả, hắn có làm chuyện xấu gì bao giờ đâu. Không phải còn rất thành thật làm cu li giúp mẫu thân đại nhân nhỏ cỏ trồng rau sao?

Trồng rau, tưới cây, hái rau, bắt trùng trên rau củ đều đã trở thành công việc thường ngày của hắn, thậm chí hắn còn hiểu rõ bốn mùa nên trồng cái gì, nên thu hoạch cái gì, kỹ năng chuyên nghiệp ngày càng tăng lên.

Cố Cẩn cũng thực bội phục bản thân.