Chương 79: Quân Bắc Mặc nghi hoặc

Quân Bắc Mặc đem miệng vết thương bại lộ ra ngoài, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân. Lúc này hắn phải nhanh chóng tìm người gắp viên đạn trong cơ thể ra, mà nữ nhân trước mắt là người thích hợp nhất.

Hắn nhớ rõ trước đây người phụ nữ này lấy xe ra từ trong không trung, hơn nữa còn đè hắn dưới xe nên mới khiến hắn hôn mê. Tất cả chuyện này là do cô gây ra, giờ cũng nên do cô phụ trách.

Cố Cửu nhìn một loạt động tác của Bạch Lang, toàn thân vốn đang căng chặt dần thả lỏng lại. Động tác của con sói hiển nhiên đang cố tình làm lộ ra nhược điểm của mình. Đôi mắt Cố Cửu phức tạp nhìn Bạch Lang trên đất.

Đó là một thân lông tóc thật xinh đẹp, nhưng một phần ba bộ lông đã bị dính máu be bết. Thân thể của cô không chịu khống chế ngồi xổm xuống xem xét. Lúc này ngọn lửa trong tay chậm rãi biến mất. Trong đại sảnh lại rơi vào một mảnh tối đen.

Cố Cửu từ không gian lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ chiếu sáng xung quanh rồi chiếu xuống bụng Bạch Lang. Miệng vết thương đã không còn chảy máu và cũng chỉ có một lỗ máu đen.

Cô không nhịn được nhớ lại lúc trong núi nghe được một tràng tiếng súng vang lên. Cố Cửu đem đèn pin chiếu lên đầu con sói. Đôi mắt lam thâm thúy kia không có bất kỳ sự thống khổ nào mà chỉ có sự bình đạm.

Cố Cửu nghĩ nghĩ hỏi: “Đi lên lầu rồi mới có thể đem viên đạn trong người ngươi lấy ra, người có thể theo kịp không?”

Quân Bắc Mặc nghe cô nói xong thì nhanh nhẹn xoay người đứng lên, cao quý ngẩng đầu về phía cô. Cố Cửu nhìn động tác liền hiểu được dụng ý của nó.

Tiểu Thất cũng đã chạy tới bên người bọn họ. Cố Cửu đứng dậy cầm đèn pin chạy lên lầu. Không biết tại sao đại sảnh lại trở nên thế này, không có ánh sáng, có thể nguồn điện đã xảy ra vấn đề. Bọn họ chỉ có thể đi thang bộ.

Cố Cửu đi phía trước, Bạch Lang theo sát phía sau, Tiểu Thất đi cuối cùng. Đây là Cố Cửu cố ý an bài vì cô sợ Bạch Lang bị thương không theo kịp bước chân. Nhưng mà cho đến khi tới cửa phòng, Bạch Lang vẫn bước đi không hề kêu rên tiếng nào.

Cố Cửu nhìn lướt qua Bạch Lang, vừa lúc bắt gặp cặp mắt thâm thúy kia. Cô làm như không có việc gì quay đầu đi nhìn cửa phòng trước mắt.

Dọc theo đường đi, bọn họ thấy được rất nhiều thi thể, đối với việc này Cố Cửu rất bình tĩnh tiếp nhận. Cô sớm đoán được bên trong khách sạn đã xảy ra chuyện cho nên không cảm thấy ngoài ý muốn.

Tiểu Thất cũng không quá mức khϊếp sợ, rốt cuộc trên đường đi bọn họ gặp được rất nhiều trường hợp còn khϊếp sợ hơn.

Mà Quân Bắc Mặc chỉ nhàn nhạt lướt nhìn xung quanh, tầm mắt vẫn luôn gắt gao dính trên người Cố Cửu.

Càng đi gần, cổ hương vị mê người càng thêm nồng đậm. Cái loại hương vị này rất thơm-ngọt, hơn nữa làm hắn có một loại du͙© vọиɠ muốn nuốt cô vào bụng.

Mang theo linh lực dao động, hơi thở lại ngọt mê người. Đây đến tột cùng là thứ gì, Quân Bắc Mặc rất muốn biết.

Hắn nhìn thật sâu nữ nhân trước mứt, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng. Người phụ nữ này có chút thần bí, hơn nữa trên nguòi còn có một loại khí thế khiến người khác không dám tới gần.

Còn có lúc nãy ở dưới lầu hắn cố tình bày ra một mặt nhược điểm cho đối phương thấy, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ hành động như vậy.