Điều khiến Quân Bắc Mặc ngạc nhiên chính là… thế mà hắn lại có ký ức. Dưới tình huống như thế mà hắn còn nhớ rõ ký ức trước đây.
Xem ra lúc trở về phải hỏi ông nội chuyện này đến tột cùng là như thế nào.
“Rống!” – Một tiếng rống truyền vào tai hắn.
Vừa ngẩng đầu lên, tình cảnh trước mắt thật sự làm Quân Bắc Mặc chấn động. Đại sảnh lớn như vậy không có ánh đèn, chỉ toàn là lửa. Hấp dẫn nhất là bóng dáng nữ nhân ở giữa đại sảnh.
Người phụ nữ đứng đưa lưng về phía hắn, một ngọn lửa cháy hừng hực giữa bàn tay cô, mà ngọn lửa ấy còn không ngừng phi tới đốt những thứ không phải người kia.
Dù cho ngọn lửa trong tay bay đi rồi thì trong tay cô lại cháy lên ngọn lửa mới, càng kỳ lạ là diện tích của ngọn lửa ngày càng lớn.
Tiếng rống to kia là từ trong miệng những thứ không phải người phát ra. Lúc trước Quân Bắc Mặc đã gặp qua vài con phi nhân loại đó nhưng không có số lượng nhiều như lúc này.
Hắn đã sớm biết có một loại virus kỳ lạ đang lan ra, nó phát tán rất nhanh, hơn nữa những người nhiễm virus đó đều đã tử vong và đều mang uy hϊếp lớn đối với con người. Chỉ là hắn không nghĩ rằng chưa đến một đoạn thời gian mà đã có nhiều xác người chứa virus như vậy.
Nương theo ánh sáng từ ngọn lửa, Quân Bắc Mặc đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được nơi này là khách sạn. Quân thị bọn họ dấn thân vào rất nhiều lĩnh vực, trong đó cũng có không ít khách sạn. Tuy rằng khách sạn trước mắt trang hoàng kém xa so với khách sạn thuộc Quân thị nhưng nhìn vào cũng không khó đoán.
Nếu đây là khách sạn, như vậy xem ra cảnh tượng trước mặt thật sự càng không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ giờ đây virus phi nhân loại đã lan tràn nhanh như vậy rồi sao?
Tuy rằng trước đó ông nội có cố ý vô tình đề cập qua, nhưng là Quân Bắc Mặc vẫn khó có thể tin, tới giờ vẫn chỉ qua vài ngày mà thôi.
Cố Cửu đốt cháy con tang thi cuối cùng, lúc này mới xoay người nhìn về Tiểu Thất đứng đằng sau. Ngọn lửa trong tay cô còn đang cháy, trong khoảnh khắc xoay người, cô nhìn thấy đôi mắt lam thâm thúy kia.
Đó là đôi tròng mắt có sắc lam u ám, đem đến cho Cố Cửu cảm xúc không giống nhau. Đôi mắt đó thâm trầm, bình tĩnh. Nhưng khi nhìn gần, đôi mắt đó khiến cho cô cảm giác được khí thế của đối phương, đó không phải là một Bạch Lang bình thường.
Cho dù đang nằm trong l*иg ngực Tiểu Thất với một bộ dáng đầy máu nhưng vẫn khiến cô cảm nhận được khí thế của nó.
Thời điểm Cố Cửu xoay người, Quân Bắc Mặc đồng thời thấy được khuôn mặt của cô.
Người phụ nữ trước mắt có một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, từ bộ dáng của cô căn bản không thể nhìn ra cô có năng lực nghịch thiên như vậy.
Đôi mắt đối phương mang theo sự xa cách. Người này không giống bất kỳ người phụ nữ nào hắn từng gặp qua. Gương mặt đẹp đẽ xa cách, khí chất thanh nhã, cùng với đôi mắt vô dục vô cầu làm Quân Bắc Mặc không khỏi nhìn thật sâu vào đôi mắt cô.
Tiểu Thất nhìn thấy Cố Cửu xoay người lại, nhấc chân muốn bước về phía cô. Nhưng khi nhìn thấy cô vẫn không nhúc nhích đang hạ ánh mắt nhìn về phía l*иg ngực cậu, nhất thời cậu cũng cúi xuống nhìn.
Hóa ra Bạch Lang nằm trong ngực đã tỉnh, cậu lại không phát hiện đối phương tỉnh lại khi nào. Tiểu Thất nghĩ đến thực lực của người này, một thân huyết thống cao quý, trong lúc nhất thời không biết có nên đặt đối phương xuống không.