Hoắc Tường và Lôi Kiệt đều nhìn ra được nữ nhân kia đã biến dị thành tang thi không có ý thức.
Mắt thấy nữ tang thi đó tiếp tục chạy lại đây nhưng nhất thời bọn họ đều không có động tác nào, nếu bị tang thi cắn hoặc cào bị thương, rất có khả năng sẽ bị cảm nhiễm. Đến lúc đó bọn họ cũng trở thành một tang thi xấu xí ghê tởm.
Hoắc Tường nhớ tới lúc trước chỉ cần bắn vào đầu là có thể đánh gục tang thi, lại nhớ đến lời Cố Cửu nói. Hắn nhanh chóng lấy ra súng đeo bên hông bắn vào đầu tang thi, tiếng súng vang lên, nữ tang thi trừng đôi mắt đỏ tươi ngã gục xuống đất.
Lôi Kiệt và Hoắc Tường không xảy ra chuyện ngoài ý muốn bởi hai người có trang bị súng phòng thân. Chỉ là đây là lần đầu Lôi Kiệt nhìn thấy Hoắc Tường gϊếŧ người. Không! Kia không phải là người nữa, là tang thi! Hắn trợn to mắt một hồi lâu, chờ tới khi hắn lấy lại tinh thần, Hoắc Tường đã sớm kéo thi thể nữ tang thi ra ngoài cửa.
Sở dĩ Hoắc Tường đem thi thể ra ngoài vì hắn không biết tang thi còn biến dị nữa không. Tuy rằng đã tấn công vào phần đầu của tang thi nhưng hắn vẫn không nắm chắc.
Lôi Kiệt thấy vậy thì tiến lên hỗ trợ, hai người kéo thi thể tang thi định ném ra ngoài.
Thời điểm bọn họ mở cửa phòng ra, xa xa bên ngoài truyền đến tiếng kêu, tiếng rống giận. Trong khách sạn đã là một mảnh hỗn loạn từ lâu. Ngoài hiên còn có mấy thi thể biểu cảm đau đớn trợn to hai mắt. Bởi vì phòng cách âm rất tốt nên bọn họ không hề nghe được bất kỳ thanh âm nào.
Hai người nhanh chóng ném thi thể ra xa rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại, hiện tại chỉ có thể chờ Cố Cửu trở lại bởi vì bây giờ bọn họ không biết nên làm gì.
Cho dù trong tay có hai khẩu súng cũng không thể tùy tiện ra ngoài, ai biết được trong khách sạn này còn bao nhiêu tang thi. Qua vài tiếng đồng hồ vẫn không thấy hình bóng Cố Cửu trở về.
Trên bàn ăn còn bữa tối mà nữ tang thi mang vào lúc trước nhưng không ai dám ăn vì không rõ trong đồ ăn có chứa virus không.
“Tường Tử, cậu nói xem Cố tiểu thư có thể gặp chuyện ngoài ý muốn không?”. Lôi Kiệt đi tới đi lui tâm trí rối loạn hết cả lên, vừa đi vừa nghĩ tới các loại tình huống xấu Cố Cửu có thể gặp phải mà tâm càng thêm loạn.
Hoắc Tường cũng lo lắng như vậy nên sau khi nghe Lôi Kiệt nói, bước chân liền dừng lại. Vấn đề mà Lôi Kiệt hỏi hắn không cách nào trả lời vì hắn cũng không rõ ràng lắm.
Nghĩ tới Cố Cửu một thân thần bí mang theo một lượng lớn vũ khí, trong mắt Hoắc Tường dần ánh lên sự kiên định tin tưởng. Hắn nghĩ Cố Cửu có thể đã gặp chuyện gì đó, chỉ là không tin cô có thể gặp chuyện bất trắc. Dù gặp phải chuyện gì cô ấy đều giữ khuôn mặt bình tĩnh không cảm xúc, giống như mọi việc xảy ra đều được nắm trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Hoắc Tường kiên định nhìn ra cửa, mở miệng nói: “Không cần nghĩ quá nhiều, nếu Cố Cửu đã nói sẽ trở về thì nhất định không nuốt lời, bây giờ chúng ta chỉ cần bảo vệ an toàn cho bản thân là được.”
Lôi Kiệt nghe xong lời này cảm thấy yên tâm hơn không ít. Chỉ là nghĩ đến ngoài phòng đều là thi thể, tang thi, tâm tình hắn bắt đầu bồn chồn lên.
Hắn nhìn theo ánh mắt Hoắc Tường, trong mắt mang theo một tia bất an, cứ lo sợ rằng tang thi ngoài cửa đột nhiên phá cửa xông vào.
Hai người không đi tới đi lui nữa mà cùng đẩy sô pha đến chỗ đối diện cánh cửa phòng không xa, ngồi xuống không tiếng động chờ đợi.
(Từ chương này Bacxiu sẽ edit nhé ạ ^_^)