Cố Cửu không thể giải thích lý do cho câu trả lời của Tiểu Thất.
Tuy nhiên, lời nói của cậu khiến khuôn mặt thanh tú của cô lộ ra một chút thỏa mãn.
Lúc này, họ đổi đường lao về phía khách sạn.
Mặc dù vẫn còn một số va chạm trên đường, gặp phải những thây ma tụm ba tụm năm lại.
Hoặc gặp phải một số người bị thây ma truy đuổi la hét cầu cứu.
Không điều gì trong số này khiến Cố Cửu dừng xe lại, điểm đến cuối cùng của cô chỉ có một, đó là khách sạn nơi Hoắc Tường và Lôi Kiệt đang ở.
Cố Cửu dừng xe, đến khách sạn đã là tám giờ rưỡi.
Nhìn thời gian này, cô nhanh chóng xuống xe, còn không quên dặn dò Tiểu Thất phía sau: “Đem con sói trắng đó cũng ôm lên lầu đi.”
Hai người lần lượt đi vào khách sạn.
Lúc trước khi đỗ xe, Cố Cửu đã nhận ra có điều gì đó không ổn, không có chút ánh sáng nào trong cái khách sạn to lớn này cả.
Chỉ có một số phòng trên tầng là có ánh sáng.
Tất cả những điều này có thấy trong khách sạn này chắc chắn có vẫn đề.
Cố Cửu hơi lo lắng không biết Hoắc Tường và Lôi Kiệt có gặp nguy hiểm gì không.
Cô tiếp tục bước nhanh về phía sảnh khách sạn.
Trên đoạn đường ngắn ngủi này, cô đã bắt đầu điều động dị năng trong cơ thể mình.
Ngọn lửa ở trong hai tay không ngừng nhảy lên.
Tiểu Thất theo phía sau cô nhìn thấy cảnh này, trong mắt mang theo khát vọng.
Cậu cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cậu cũng muốn có năng lực này.
Bời vì chỉ có như vậy cậu mới có thể lưu lại bên người Cố Cửu.
Khi Cố Cửu bước vào sảnh khách sạn, cô đã ngửi thấy mùi hôi tanh tưởi.
Mùi hôi quen thuộc đó khiến cô biết rằng có khá nhiều thây ma ở sảnh khách sạn.
Nếu chỉ là vài thây ma còn lâu mới có mùi nồng nặc như vậy.
Cố Cửu đối với Tiểu Thất đang đi phía sau mình làm động tác dừng lại, sau đó cô chậm rãi bước vào sảnh khách sạn.
Trong đại sảnh tối tăm, dưới ánh sáng của ngọn lửa trong tay Cố Cửu, chân tướng sự thật mới từ từ lộ ra.
Ngay lối vào của sảnh khách sạn, có ít nhất mười mấy thây ma.
“Rầm…”
Khi Cố Cửu xuất hiện, tất cả thây ma đã lao lên, trong miệng chúng còn phát ra tiếng gầm gừ.
Nhìn thất những thây ma này cùng nhau lao lên, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Cố Cửu lặng lẽ nở một nụ cười.
Cô đã ngưa tay trong một thời gian dài trước đó rồi a.
Nếu cô còn không thu thập những thứ được đưa tới tận cửa này, cô sẽ thấy rất có lỗi với chúng a.
Bàn tay có ngọn lửa từ từ nâng lên, hình dáng của ngọn lửa từ từ bắt đầu lớn hơn.
…
Trong phòng trên lầu của khách sạn, Hoắc Tường và Lôi Kiệt sớm đã không thể ngồi yên.
Lúc này, cậu ta vẫn tiếp tục đi lại trong phòng.
Ở cánh của cách họ không xa, có một vết máu lớn.
Trước khi Cố Cửu rời đi không hề có vết máu đó.
Có thể thấy Hoắc Tường và Lôi Kiệt đã trải qua chuyện gì đó.
Cả hai đã đợi Cố Cửu rất lâu, phỏng đoán tại sao cô còn chưa quay lại.
Sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đi?
Không có gì ngạc nhiên khi họ lo lắng như vậy.
Chỉ vì khi Cố Cửu rời khỏi khách sạn không lâu thì khách sạn đã xảy ra biến cố.
Lúc trước hai người đói bụng, nên họ đã đặt bữa tối trong khách sạn.
Nhưng ngay khi người phụ nữ giao đố ăn mang bữa tối vào phòng, họ bất ngờ bị người đó tấn công.
Đúng vậy, sau khi người phụ nữ đó giao bữa tối đến tận phòng, cô ta đã không rời đi ngay lập tức.
Cô ta bắt đầu phát điên giữa chừng, khuôn mặt cô ta cũng trở nên vặn vẹo.
Không lâu sao đó liền tấn công Lôi Kiệt đứng gần nhất.
May mắn thay Lôi Kiệt từng là cảnh sát, bằng không cậu ta đã bị trúng chiêu rồi.
Sau khi Lôi Kiệt né được đòn tấn công của người phụ nữ đó, Hoắc Tường đã nhanh chóng đi tới bên cạnh cậu ta.
(Tui bù thêm cho m.n một chương nà :-* :-* )