Cố Cửu biết rằng thân phận của sói trắng là không rõ ràng, cũng rất có thể nó sẽ là một Tiểu Thất thứ hai.
Trước hết, sức mạnh của sói trắng cao hơn Tiểu Thất, sói trắng cũng rất thông minh.
Mục đích của nó chính là chiếc xe này.
Nghe Tiểu Thất nói sói trắng mở cửa xe một cách thuần thục, trong lòng Cố Cửu đã có suy đoán.
Nhưng đây chỉ là suy đoán, cô không thể đưa ra kết luận.
Nhưng cô không có lí do gì để từ chối vật thí nghiệm được đưa tới cửa a.
Cô rất muốn thăm dò một ít tác dụng của hạt sen a.
Lúc này sói trắng đã bị thương, chỉ cần thử xem hạt sen có đem lại sinh cơ hay không, hoặc là có thể chữa lành miệng vết thương.
Tiểu Thất cho sói trắng ăn hạt sen, sau đó Cố Cửu lau sạch vết máu trên ghế lái.
Bây giờ đệm trên ghế đã không còn dùng được nữa, Cố Cửu trực tiếp cởi ra, ném ra ngoài.
Sau đó cô lấy ra một chiếc đệm êm ái khác từ trong không gian.
Đây là khi cô đang đi mua sắm trong siêu thị, nhìn thấy đồ dùng trên giường liền tiện tay cầm lấy.
Không nghĩ tới lại có ích vào lúc này a.
Thu dọn đồ đạc xong, Cố Cửu ngồi vào ghế lái, khởi động xe, quay lại con đường cũ đang đi.
Tiểu Thất ngồi ở ghế sau, để mắt đến soi trắng đang bất tỉnh.
Đừng nhìn lúc này sói trắng đang hôn mê, nhưng trong mắt Tiểu Thất vẫn nguy hiểm như cũ.
Cậu ấy cảm nhận rõ ràng sự uy áp của sói trắng đủ cức bóp chết mọi thứ trước mặt nó.
Chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Cửu sẽ mang nó theo.
Cố Cửu lái xe vẫn luôn rất nghiêm túc, bọn họ không mất nhiều thời gian để rời khỏi ngọn núi hoang đó.
Vốn tưởng đường về sẽ thông suốt dễ đi giống khi đi.
Đáng tiếc càng vào sâu trong nội thành, Cố Cửu nhận ra rằng thành phố đã thay đổi quá nhiều chỉ trong vòng vài giờ sau khi cô rời đi.
Những con quái vật ăn thịt người có ở khắp mọi nơi, chúng không ngừng cắn xé người đi đường.
Những người không biến thành tang thi thì tiếp tục chạy trốn.
Chình là ở thời điểm bọn họ không chú ý, bọn họ liền bị chặn lại bởi những tang thi xung quanh đang nhìn chằm chằm vào họ.
Tiếng la hét liên tục vang lên, bọn tang thi có số lượng không ít a.
Nhưng nếu thật sự trong mạy thế, những con tang thi này cũng không tình là nhiều.
Các phương tiện giao thông đậu dưới lòng đường, chắn ngang đường đi của bọn họ.
Cố Cửu nhìn con đường khó có thể đi này, liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Vừa nhìn thấy cô đúng thật là đã phát hiện được vài điều a.
Con đường vậy mà lại nằm bên cạnh bệnh viện.
Lúc này, cô lại nhìn tên tang thi kia, một vài con còn đang mặc áo bệnh nhân.
Có thể thấy được bọn họ là từ trong bệnh viện chạy ra.
Còn có mấy con mặc áo blouse trắng của bác sĩ, bất quá bọn họ điều đã không có ý thức, liên tục bắt lấy những người đi đường đang muốn bỏ trốn trên đường.
Con đường trước mắt này đã bị chặn lại .
Các phương tiện lưu thông trên đường đoán chừng là chủ xe bị chặn lại nên hoảng sợ bỏ xe chạy thoát thân.
Cố Cửu ngồi trong ghế lái quan sát mọi thứ trước mắt.
Lúc này, trên kính cửa sổ hiện lên một khuôn mặt kinh khủng.
Khuôn mặt lúc này điều mưng mủ, hai tròng mắt sắp rớt ra khỏi hốc, hai bàn tay đẫm máy không ngừng vỗ vào kính cửa sổ.
Cố Cửu thờ ơ nhìn tang thi bên ngoài xe, cô không lo lũ tang thi bên ngoài sẽ đập vỡ kính cửa sổ.
Chưa kể những tang thi hiện tại đều là cấp thấp, không có bất kỳ khả năng nào.
Cho dù sức lực của nó rất lớn, chiếc xe cô đang lái đã bị sửa đổi, cửa sổ chống đạn sao có thể dễ dàng bị phá hủy được.
“Bành Bành ……”
Con tang thi xấu xí kia vẫn đang đập vào kính cửa sổ.
Âm thanh đó không ảnh hưởng đến Cố Cửu, ngay cả Tiểu Thất đang ngồi ở phía sau cũng như thế.