Tiểu Thất cúi đầu suy nghĩ, không hiểu tại sao sói trắng mang dòng máu cao quý đột nhiên xuất hiện lại sinh ra hứng thú đối với Cố Cửu.
Ngay khi Tiểu Thất còn đang bối rối, sói trắng đã gấp không chờ nổi lao về hướng chiếc xe Hummer.
Nó đã không thể nào chịu đựng được cái hương thơm mê người kia nữa.
Phi thường bức thiết muốn nhìn xem bên trong chiếc xe Hummer rốt cuộc đang ẩn giấu thứ gì.
Loại cảm giác cồn cào tim gan thật sự rất là khó chịu a.
Khi Tiểu Thất khôi phục lại ý thức, sói trắng đã lao đến bên cạnh chiếc xe.
Cậu ấy cũng nhanh chóng chạy đến.
Nhưng khi thấy cửa xe đóng chặt, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất may cửa xe đóng lại nên Cố Cửu ngồi trong xe không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng không đợi Tiểu Thất hoàn toàn yên tâm, cậu đã thấy sói trắng thuần thục mở cửa một cách tài tình.
Móng vuốt màu trắng của nó đã kéo cánh cửa và mở nó ra một cách dễ dàng.
Có thể thấy được sói trắng này thông minh đến mức nào, thậm chí có thể thấy được nó rất quen thuộc, đã làm rất nhiều lần.
Khi sói trắng mở cửa, Tiểu Thất cũng đi tới phía sau nó.
Cậu muốn ngăn cản hành động của sói trắng, nhưng đối phương di chuyển quá nhanh.
Nháy mắt ngay khi sói trắng mở cửa xe, liền nhảy dựng lên, nhảy tới trên xe.
Nó đang ngồi ở ghế lái, khi bước vào trong xe đã ngửi thấy mùi hương nồng đậm mê người.
Nhưng chiếc xe trống rỗng, không có gì cả.
Nếu không phải mùi hương nồng đậm trên xe, nó sẽ nghĩ rằng nó đến nhầm chỗ.
Tiểu Thất giật mình khi nhìn thấy sói trắng nhảy lên xe, làm cho hắn sợ hãi.
Nhưng nhìn thấy sói trắng ngồi ở ghế lái, trong xe không có ai ngoại trừ nó khiến Tiểu Thất càng thêm kinh hãi.
Cậu nhanh chóng biến biến thân khôi phục thân thể người.
Mọi thứ được diễn ra trong chớp mắt.
Tiểu Thất sau khi biến thân nhanh chóng đi tới phía trước xe, nhìn về phía ghế sau của xe.
Muốn tìm hình bóng của Cố Cửu từ băng ghế sau.
Nhưng cuối cùng cậu lại thất vọng, trên xe thật sự không có sự hiện diện của cô.
Sắc mặt Tiểu Thất trở nên khó coi, cậu thật sự không thể đoán được Cố Cửu đã đi đâu.
Phải chăng đối phương cảm thấy cậu là người rắc rối nên muốn bỏ rơi cậu.
Một khi có ý tưởng như vậy, Tiểu Thất sắc mặt tái nhợt, càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể.
Tiểu Thất sắc mặt khó coi, sói trắng ngồi trong xe cũng không có tâm tình đẹp đẽ gì.
Rõ ràng đã ngửi thấy mùi hương đó ở trên xe, tại sao tìm không ra nguyên nhân chứ.
Sói trắng có chút lo lắng, móng vuốt bắt đầu dùng sức trên ghế ngồi.
Vết thương ở bụng bắt đầu rỉ máu vì quá dùng sức.
Những giọt máu đỏ tươi đó nhỏ xuống ghế ngồi, nhưng không ai chú ý đến.
Tiểu Thất và sói trắng đều bị cuốn vào cảm xúc của nhau.
…….
Cố Cửu đã hoàn thành việc rửa mặt trên sông trong không gian.
Cô bước ra khỏi mặt nước và lấy ra bộ quần áo thể thao thoải mái ở trong không gian.
Những quần áo lúc trước bây giờ đã bị bẩn và có mùi không thể mặc được.
May mắn thay, tất cả những thứ cô thu thập được lúc trước đều ở đây.
Sau khi mặc quần áo, Cố Cửu đi về phía chiếc ba lô bị ném bên bờ sông.
Hạt sen lấy ra từ trong đài sen vẫn còn nguyên trong ba lô.
Hạt sen này là thứ quý hiếm, hiện tại chỉ có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, không biết ăn thêm hai hạt có tác dụng nâng cao dị năng hay không.
Nhưng tại thời điểm này, Cố Cửu vẫn chưa sẵn sàn để thử lại.
Cô không quên rằng Tiểu Thất vẫn còn đang ở bên ngoài không gian.
Còn có Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt đang chờ cô trong khách sạn.
Cố Cửu cho hạt sen trên tay vào trong ba lô, cầm túi lắc mình ra khỏi không gian khắc nghiệt.
“Ngao……..”
Thời điểm Cố Cửu quay trở lại xe, cô nghe thấy tiếng hú từ trong xe.