Chương 64: Ngọc thạch

Tất cả những việc trước mắt chính là kỳ ngộ của cô sau khi được trọng sinh.

Nó đến quá bất ngờ nhưng cũng vừa kịp lúc.

Có không gian khổng lồ như vậy bảo chứng của cô khi mạt thế lúc sau, còn về chiếc nhẫn cổ xưa sang trọng đã biến mất.

Nó đã hóa thành hình xăm đầu một con sói đỏ trên tay cô, nên tất nhiên nó là của cô.

Cô không hề nghĩ sẽ trả lại những thứ này cho chủ nhân trước đây của nó, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã có ý tưởng này.

Tuy nhiên sau khi phát hiện ra không gian ẩn này, cô đã đem tất cả những thứ này thành vật sở hữu của mình.

Tuy rằng không gian rất thần kỳ, mặc dù cô vẫn còn chưa có nghiên cứu kỹ lưỡng, nhưng nó cũng không thể ngăn cản cô sử dụng giá trị lớn nhất của không gian.

Lúc này mặc kệ cho dù hoa sen có cần hay là không cần những thứ ngọc thạch đó, cô đều dẽ tìm kiếm càng nhiều ngọc thạch tới cho hoa sen hấp thu.

Hoa sen này thoạt nhìn không tầm thường, rất có linh khí.

Cô muốn nhìn xem hoa sen này sẽ phát triển thành bộ dạng gì a.

Hơn nữa còn phải xử lý nhưng cục đá vụn đầy ấp trong không gian, cô còn nhớ lúc trước trên núi còn sót lại rất nhiều.

Cố Cửu lại ngồi xổm xuống, đưa tay sờ cánh hoa sen, lẩm bẩm nói: “Tao sẽ tiếp tục kiếm ngọc thạch cho mày hấp thu.”

Sau đó cô xoay người rời khỏi không gian.

Vẫn còn sáu giờ trước khi mạt thế bắt đầu, cô vẫn còn rất nhiều thời gian.

Cố Cửu mở cửa phòng thấy Tiểu Thất đang đứng đợi ở cửa.

Nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Thất, Cố Cửu quyết định mang theo cậu ấy để tìm được vị trí của những viên ngọc thạch kia.

“Tiểu Thất, cậu cùng đi ra ngoài với tôi một chuyến.”

Tiểu Thất nghe vậy sốt ruột gật đầu, hai mắt tỏa sáng.

Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt cũng nghe thấy lời cô nói, bọn họ đứng lên nhìn cô

Cố Cửu mang Tiểu Thất đi đến trước mặt họ: “Tôi mang Tiểu Thất đi xử lý chút việc, chắc phải mấy tiếng nữa mới trở về , các cậu cứ ở trong phòng này, không được cho phép bất kỳ ai đi vào phòng, cũng không cần đi ra ngoài, chờ tôi quay lại.”

Hoắc Tường gật đầu, nhưng có chút tò mò không biết cô định làm gì.

“ Có cần tôi cùng Lôi Kiệt hỗ trợ không?”

Lôi Kiệt nghe vậy gật đầu, “Tôi cũng có thể giúp, nếu các người có chuyện gì có thể nói với tôi một tiếng.”

Tiểu Thất nghe lời hai người nói liền nhìn về phía họ ánh mắt mang theo bài xích.

Cứ như thể họ đoạt đồ vật của cậu ta vậy.

Cố Cửu đối với cậu ta mà nói đã trở thành tín ngưỡng của cậu ta, mà người phụ nữ thần bí này lại không phải cứu cậu ta một lần.

Cậu ta cảm thấy Cố Cửu rất mạnh mẽ, vì vậy cậu ta sẽ chỉ đi theo cô.

Nhưng Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt có chút chướng mắt, bọn họ đang muốn cướp đi nhiệm vụ của cậu ta a.

Hai người đối diện không hề biết đến ánh mắt bài xích của Tiểu Thất, Cố Cửu thậm chí còn không để ý đến điều đó.

Nghe thấy những lời của Hoắc Tường và Lôi Kiệt, Cố Cửu từ chối: “Không cần, có một số việc riêng tư phải làm. Tôi và Tiểu Thất sẽ đến đó, tôi sẽ đưa một mình cậu ta đi.”

Nói xong Cố Cửu đi về phía cửa, Tiểu Thất nghe cô nói vậy cũng tung ta tung tăng đi theo cô.

Trước khi đi cậu còn đắc ý nhìn thoáng qua hai người đang đứng sau mình.

Cố Cửu mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy vết máu bên ngoài cửa.

Những tang thi trước đó đã biến mất không thấy đâu, ngay cả thi thể của người phụ nữ cũng không biết đã biến đi đâu.

Nếu không phải còn vết máu ở nơi này, có vẻ như cảnh tượng đẫm máu lúc trước không hề tồn tại.

Cố Cửu đưa Tiểu Thất ra khỏi phòng, nhìn Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt đứng ở cửa cảnh cáo lần nữa, “Đừng mở cửa cho bất cứ ai, cho dù có nghe thấy động tĩnh gì đi chăng nữa cũng không được mở cửa, tôi rất nhanh sẽ quay trở lại.”

Nhìn thấy hai người gật đầu, lúc này cô mới an tâm mang theo Tiểu Thất rời đi.

Tiểu Thất từ đầu đến cuối vẫn luôn theo sát phía sau Cố Cửu không hề tiến lên nữa bước.

Cho đến khi bọn họ ngồi lên xe, lái về một hướng.