Chương 63: Hoa sen nở

Bất quá Hoắc Tường biết Cố Cửu là đang nói giỡn.

Bởi vì khi đối phương quay người rời đi, hắn đã nhìn thấy vẻ mặt vui đùa trên mặt cô.

Lôi Kiệt lớn lên không xấu, khuôn mặt rất dễ nhìn, cũng rất được các đồng nghiệp nữ trong đồn cảnh sát có ấn tượng tốt với cậu ta.

Nhưng đối với những hành động trước đây của Cố Cửu, nói là đừa giỡn lưu manh cũng không sai.

Vì cái này Hoắc Tường nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Nhưng Lôi Kiệt cũng không bận tâm vấn đề này quá lâu, cậu ta nhớ tới những gì Cố Cửu đã nói trước đây.

“Tường Tử, cậu cho rằng cô Quý thật sự là nhà tiên tri sao?”

Hoắc Tường lắc lắc đầu, “Cô ấy đang trêu chọc cậu đó, mỗi người đều có quyền riêng tư của mình, cô ấy không muốn nói thì chúng ta cũng không nên ép buộc, đối tới tình cảnh hiện tại, chúng ta có thể giữ được tính mạng đã không dễ dàng.”

Nghe đến đây, Lôi Kiệt nhớ tới cảnh tượng lúc trước nhìn thấy ở cửa, sắc mặt tái nhợt.

Đúng vậy, hiện giờ bọn họ có thể giữ được tánh mạng của mình đã không dễ dàng.

Nếu họ không rời khỏi đồn cảnh sát, không có đi theo bên người Cố Cửu, lúc này không biết tình hình của bọn họ sẽ là như thế nào đâu.

Lôi Kiệt vỗ vỗ vai Hoắc Tường, thở dài nói: “Đúng vậy, Tường Tử, cảm ơn cậu, cũng may chúng ta cùng nhau rời đi.”

Tiểu Thất ở một bên bỏ qua cuộc nói chuyện trước đó của hai người bọn họ, cậu ấy lẳng lặng đi về phía phòng của Cố Cửu, đứng gác ở cửa.

Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt thấy vậy, biết rằng Tiểu Thất giống như một tín đồ trung thành của Cố Cửu, vì vậy họ quay trở lại ghế sô pha ngồi xuống.

Bây giờ họ chỉ có thể chờ đợi sự sắp xếp tiếp theo của Cố Cửu.

Bọn họ đối với mạt thế cái biết cái không, căn bản là không làm được cái gì.

Cả ba người họ đều im lặng chờ đợi trong phòng khách.

Mà Cố Cửu đi vào phòng, đóng cửa lại liền lắc mình vào không gian.

Lúc trước khi ở bên ngoài phòng khách cô đã cảm nhận được sự liên kết của không gian, không biết lần này lại xảy ra chuyện gì đây.

Kể từ lần cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng trong không gian, cô đã lâu không đi vào.

Một lần nữa bước vào không gian, Cố Cửu liền ngửi thấy mùi hương của hoa.

Mùi thơm nồng xộc lên lỗ mũi, rất thoải mái dễ chịu.

Cố Cửu cũng nhìn thấy cảnh tượng trong không gian, ngoài những vật tư cô thu thập được, vật dễ thấy nhất chính là hoa sen bên sông.

Những cánh hoa khổng lồ, còn có hương thơm đều thu hút Cố Cửu bước về phía trước.

Cô đi đến bên sông, ngồi xổm xuống nhìn đóa hoa sen trước mặt.

Bông sen được phụ họa bởi lá sen lại càng đẹp hơn, đặc biệt là hương thơm phảng phất quyến rũ.

Cố Cửu đưa tay chạm vào hoa sen, vậy mà lại phát hiện hoa sen động động vài cái.

Tưởng mình bị hoa mắt, cô lần nữa chạm vào hoa sen.

Lần này cô có thể nhìn thấy rõ, cánh hoa to lớn thật sự động hai cái.

Cô đặt tay lên cánh sen không rời.

Không biết vì sao, Cố Cửu dường như cảm nhận được sự khao khát của những cánh hoa.

Nó dường như đang khao khát một điều gì đó, mông muốn một điều gì đó.

Cố Cửu cảm thấy chính mình điên rồi, chỉ là một đóa sen mà thôi, làm sao có thể có được ý thức của chính mình, làm sao có thể giao tiếp với cô được chứ.

Cánh sen trong tay cô đột nhiên kịch kiệt rung động, cánh hoa lớn chấn động, thậm chí cả lá và thân sen đều vươn về phía trước.

Cố Cửu nhìn những thay đổi trước mắt, cô quay lại nhìn những viên đá vụn sau lưng.

Hoa sen này chẳng lẽ muốn ngọc thạch?

Cố Cửu đứng dậy, tay phải chạm vào hoa văn cổ trên ngón áp út của bàn tay trái.

Đó là hình một chiếc đầu sói màu đỏ với những hoa văn cổ xung quanh.

Nó chính là điều kiện dẫn đến không gian.

Cố Cửu nhìn lên không gian to lớn này, rồi nhìn xuống hoa văn trên ngón tay đeo nhẫn và hoa sen vẫn đang rung rinh bên dòng sông.