Chương 62: Nhà tiên tri

Thật đáng tiếc a, Cố Cửu không còn nguyện ý tin tưởng bất cứ ai.

Sống lại lần nữa, làm sao cô có thể dễ dàng tin tưởng người khác được chứ.

Tuy rằng đối phương chỉ là một đứa trẻ, nhưng hắn cũng không phải là một đứa trẻ bình thường, từ nhỏ đã trải qua rất nhiều .

Hoắc Tường thấy Cố Cửu nhìn Tiểu Thất, anh ta mở miệng nhưng cuối cùng lại ngậm lại.

Mỗi người đều có quyền riêng tư của mình, anh ta không có quyền can thiệp và cũng không có lý do gì để hỏi vê chuyện riêng tư của Cố Cửu.

Tuy rằng Hoắc Tường từ bỏ không hỏi đến, nhưng không có nghĩa là Lôi Kiệt ở một bên cũng sẽ từ bỏ.

Nhìn thấy bộ dạng im lặng của Hoắc Tường, Lôi Kiệt nhìn Cố Cửu nói ra những thắc mắc trong lòng.

“ Cô Cố, tại sao cô biết những cái đó, tại sao cô lại biết nhiều về tang thi. Cô còn biết được tình huống tương lai?”

Nghe Lôi Kiệt gấp chờ không nỗi đặt ra câu hỏi, Cố Cửu không trả lời ngay lập tức.

Thay vào đó, cô nhìn ba người trong phòng.

Hoắc Tường vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Lôi Kiệt, ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Có lẽ Hoắc Tường chưa bao giờ nghĩ tới Lôi Kiệt sẽ hỏi ra suy nghĩ ở trong lòng anh ta a.

Mặc dù Tiểu Thất vẫn duy trì vẻ mặt thờ ơ ban nãy, nhưng ánh sáng tò mò trong đôi mắt đó không thể che giấu khỏi đôi mắt của Cố Cửu.

Rốt cuộc Tiểu Thất vẫn còn nhỏ, có du͙© vọиɠ ham học hỏi một ít cũng là điều khó tránh khỏi.

Còn về Lôi Kiệt lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô.

Nhận được tầm mắt của cậu ta, Cố Cửu nhướng mày đi tới bên người đối phương.

Nhìn thấy ánh mắt của Lôi Kiệt, ngoài nghi vấn còn có nhu cầu khẩn cấp, cũng không có những thứ hỗn tạp khác, điều này khiến cho Cố Cửu rất hài lòng.

Chiều cao của bản thân cô hông hề thấp, khoảng 1m7, tuy thấp hơn Lôi Kiệt nhưng khí chất của cô đủ đè bẹp đối thủ.

Cố Cửu nâng cằm Lôi Kiệt lên, nhìn vào mắt của đối phương.

Với phong thái uy nghiêm và sự nghiêm túc chưa từng có, cô nói với Lôi Kiệt: “Tại sao tôi lại biết? Bởi vì tôi là một nhà tiên tri, tôi có thể nhìn thấy tương lai.”

Khoảng khắc Lôi Kiệt nhìn thấy sắc mặt của Cố Cửu thay đổi, cậu ta đã hồi hộp chờ người đối diện nói.

Tuy nhiên, khi thật sự nghe đối phương nói gì, cậu ta không thể chấp nhận được.

Tiên tri, có thể nhìn thấy được tương lai?

Cái quái gì thế?

Thật sự có chuyện thần kỳ như vậy?

Lôi Kiệt lúc này đã có rất nhiều lời chào trong đầu.

Hoắc Tường và Tiểu Thất, những người đang đứng sang một bên, cũng trở tay không kịp khi nghe câu trả lời của Cố Cửu, khuôn mặt họ cũng sững sờ.

Nhìn biểu hiện của ba người bọn họ, Cố Cửu tốt cuộc không nhịn được cười, “Haha….”

Cô buông cằm Lôi Kiệt ra, quay người đi về phía phòng ngủ trước đó.

Không quay đầu nhìn lại, cô lên tiếng nói: “Không ai được phép mở cửa khi chuông reo. Không ai được phép bước ra khỏi cửa trước 9 giờ tối nay.”

Mặc dù lời nói vẫn mang theo ý cười, nhưng ba người phía sau đều có thể nghe được sự nghiêm túc trong giọng điệu của cô.

Mãi cho đến khi bóng lưng Cố Cửu biến mất, cửa phòng ngủ đóng lại, Lôi Kiệt mới quay lại nhìn Hoắc Tường bên cạnh.

“ Tường Tử, có phải tôi vừa mới bị quấy rối không?’

Khi Hoắc Tường nghe được những lời đột ngột của cậu ta, cảm giác trong lòng khó mà phân biệt được.

Cố Cửu với hắn mà nói có thể xem như mối tình đầu.

Nhưng bây giờ đối phương đã trở nên khác trước, cô không còn là cô gái nhút nhát trước đây mà hắn vẫn dành tình cảm khác cho Cố Cửu.

Nhưng vừa rối Cố Cửu đã chạm vào Lôi Kiệt, cộng thêm lời nói của Lôi Kiệt lúc nãy, Hoắc Tường cảm thấy có chút chột dạ.

Hắn thậm chí liền đυ.ng tới tay cô một chút cũng không có, đây chính là một tình yêu thầm lặng chưa kịp nói đã bị bóp chết.

Nhìn thấy bộ dạng sững sờ, lỗ tai đỏ bừng của bạn mình, Hoắc Tường thậm chí còn không biết phải nói như thế nào.