Đôi mắt của Lôi Kiệt rất trong sáng và bướng bỉnh.
Người như vậy rất đơn thuần, nhưng điều này vẫn khiến cho Cố Cửu không có một chút tin tưởng nào đối với anh ta.
Nhưng cô nhớ lại Lôi Kiệt từng nói rằng miệng anh ta rất nghiêm khắc, điều đó khiến cô bật cười thành tiếng.
"Miệng nghiêm, hả?"
Giọng nói đoan đả đó đầy vẻ quyến rũ và mê hoặc, lại có chút tà ác.
Nó khiến cho Hoắc Tường và Lôi Kiệt phải cúi đầu.
Rõ ràng là một câu hỏi nghiêm túc, nhưng giọng nói thực sự rất lôi cuốn.
Còn có đôi mắt không chút cảm xúc đó, khiến cho hai người đàn ông lớn đầu trong lúc nhất thời không biết phải đối mặt với Cố Cửu như thế nào.
Hơn nữa, cả hai người lúc này cũng rất chột dạ.
Nhìn thấy hai người cuối đầu, Cố Cửu cau mày, nói thật, cô không tin tưởng bất kỳ ai cả.
Cho dù có là Hoắc Tường cũng như vậy, cô có thể ở trước mặt của Hoắc Tường để lộ bản thân mình có không gian, hoặc nói thẳng với đối phương về chuyện mạt thế đến.
Tất cả những điều này chỉ vì lòng tốt mà người đàn ông này đã dành cho cô trong kiếp trước.
Ngay cả khi không gian bại lộ bởi Hoắc Tường, khi mạt thế đến, cô cũng không phải là "dị năng giả không gian" duy nhất.
Nói trước với đối phương về sự xuất hiện của mạt thế chỉ là ngẫu nhiên.
Đối phương có tin hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Lòng có thể thay đổi, cô không chắc Hoắc Tường có thể giống kiếp trước hay không.
Nếu Hoắc Tường không xứng đáng với những gì cô đã làm, cô cũng có cách giải quyết của riêng mình.
Nhưng bây giờ cậu ta đã nói cho Lôi Kiệt tin tức về mạt thế, cô thực sự không để tâm.
Chỉ là, Lôi Kiệt này kiếp trước cũng không có thấy hắn xuất hiện bên cạnh Hoắc Tường.
Đối với cái miệng nghiêm khắc của Lôi Kiệt, không liên qua gì đến cô.
Ngay khi bầu không khí trở nên khó xử, Tiểu Thất đã bước tới nhìn thẳng vào Cố Cửu.
Thấy khí sắc Tiểu Thất có vẻ tốt, Cố Cửu liền biết Hoắc Tường không đối xử tệ bạc với cậu ấy.
Cô mỉm cười với Tiểu Thất rồi xoay người ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
"Hôm nay tôi sẽ rời khỏi. Tôi tới là muốn hỏi các người có muốn đi cùng tôi không. Nếu đi, các người có nữa giờ để thu dọn đồ đạc."
Cố Cửu nói những lời này với Hoắc Tường, nhưng cũng như là đang nói với Tiểu Thất và Lôi Kiệt.
Hoắc Tường nghe Cố Cửu nói vậy, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Hoắc Tường nhìn về phía nữ nhân lười biếng ngồi trên ghế sô pha, không xác định nói: "Hôm nay phải rời khỏi, đi thủ đô."
Cố Cửu cười như không cười nhìn hắn, "Tôi không muốn lập lại lần thứ hai. Nữa giờ để suy nghĩ và thu dọn đồ đạc chắc là đủ rồi."
Nói rồi Cố Cửu lấy bản đồ trong ba lô ra.
Đây là lần đầu tiên cô tự mình lái xe đến thủ đô nên phải xác định rõ lộ trình.
Khi Hoắc Tường nghe được lời nói của Cố Cửu, cậu ta nhìn về phía Lôi Kiệt bên cạnh.
Còn Tiểu Thất thì đã đứng sau lưng cô khi Cố Cửu nói mình sẽ đi đến thủ đô.
Câu trả lời của cậu ấy là đương nhiên.
Lôi Kiệt là một đứa trẻ mồ côi, cha mẹ của Hoắc Tường đều đã qua đời, hai người nhìn nhau và có câu trả lời.
Trong nữa giờ tiếp theo, Hoắc Tường và Lôi Kiệt chỉ thu dọn đơn giản những thứ họ cần mang đi.
Bởi vì Lôi Kiệt có quan hệ tốt với Hoắc Tường, nên căn nhà cậu ta thuê là ở tầng dưới.
Lúc này Lôi Kiệt còn chưa biết Cố Cửu có không gian, cho nên cậu ta thu dọn đơn giản những đồ có thể mang đi.
Hoắc Tường cũng không có ý muốn để lộ không gian của Cố Cửu.
Hắn cũng chỉ thu dọn đơn giản đồ đạc của mình và rời khỏi cùng Cố Cửu, rời đi ngôi nhà mà hắn đã sống hơn hai mươi năm.
Một nhóm bốn người lên xe, rởi đi không chút lưu luyến, trực tiếp lái xe thẳng ra đường cao tốc.