Cho đến khi thiếu gia thu lại móng vuốt, thu mình ngồi trên ghế phụ, cậu ta mới nhanh chóng đem của xe đóng lại.
Mộ Tư Nhiên lúc này mới thật sự hoàn toàn yên tâm.
Trong khoảng thời gian này, Tư Vân và Tư Ngọc đứng ở một bên cũng không dám thở mạnh.
Lúc này bọn họ cảm thấy may mắn khi nhìn thấy thiếu gia chủ động lui một bước.
Nhưng đêm nay vẫn chưa kết thúc, vẫn còn sáu ngày nữa, đó mới thật sự là một nhiệm vụ khó khăn.
Sau khi xuống xe, Mộ Tư Nhiên nói với Tư Vân, Tư Ngọc: "Hôm nay thiếu gia sẻ không có tâm tư xuất thủ. Trước tiên ăn chút gì đi. Còn có sáu ngày, chúng ta phải bảo toàn sức lực."
Tư Vân Tư Ngọc nhìn thiếu gia trong xe, hai mắt nhìn nhau, sau đó đi theo Mộ Tư Nhiên.
Sau khi ba người họ rời đi, vệ sĩ liền vây quanh chiếc xe địa hình.
Nhưng họ không có đến gần chiếc xe như Mộ Tư Nhiên, Tư Vân cùng với Tư Ngọc.
Điều gì sẽ xảy ra trong sáu ngày tới, không ai biết trước được.
Lúc này, họ sẽ làm hết sức mình để bảo vệ thiếu gia.
* * *
Sau khi Cố Cửu tiêu hết số tiền trong tay, cô liền trả phòng khách sạn.
Cô biết chín giờ tối nay sẽ là thời điểm tận thế.
Bây giờ cô đã có đủ đồ dùng trong tay.
Số lượng tuy không lớn nhưng có đầy đủ vũ khí, lương thực, thuốc men, nhu yếu phẩm hằng ngày.
Ngoài ra còn có xăng cũng rất cần thiết.
Sau khi tận thế đến, tất cả mọi người sẽ đổ về thủ đô, và tất nhiên cô cũng vậy.
Cố Cửu trả phòng, lái xe đến chỗ của Hoắc Tường.
Hôm nay cô sẽ rời khỏi đây đi tới thủ đô.
Nhưng Hoắc Tường là thứ mà cô không thể buông bỏ, cô định hỏi ý kiến của đối phương xem có rời đi cùng mình hay không.
Nếu muốn chờ cứu viện của Kinh thành thì phải mất một năm.
Ai biết được sẽ có thay đổi gì xảy ra trong lúc chờ đợi.
Nhưng người mà Cố Cửu nhớ nhất lúc này là học tỷ Lưu Diễm và Hoắc Tường.
Cô chắc chắn sẽ hồi đáp lại những hy sinh mag hai người bọn họ đã dành cho cô ở kiếp trước.
Cho dù bọn họ gặp phải rắc rối gì, kiếp này có cô, cô nhất định sẽ bảo vệ bọn họ.
Khi Cố Cửu đến nhà của Hoắc Tường, cô không chỉ nhìn thấy Tiểu Thất mà còn nhìn thấy một người đàn ông khác.
Người đó Cố Cửu đã gặp hai lần, dường như là đồng nghiệp của Hoắc Tường.
Hoắc Tường đưa Cố Cửu vào phòng khách, chỉ vào Lôi Kiệt nói với cô, "Đây là bạn tôi Lôi Kiệt. Chúng tôi đã rời đi cùng nhau trong nhiệm vụ ngày hôm đó."
Ngay khi anh ta nói những lời này, Cố Cửu đã nhìn anh ta một cách ngạc nhiên.
Cảm nhận được ánh mắt của Cố Cửu, Hoắc Tường xấu hổ sờ sờ mũi.
Lôi Kiệt lúc này mới đứng lên, anh ta đi về phía Cố Cửu với sự triều mến cúng kích động, "Cô là Cố Cửu, tôi đã nghe Tường Tử nói, những gì cô nói là thật ư, cô có chắc đó không phải là nằm mơ không? Cô chắc chắn mình không phải đang xem một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng, hơn thế nữa, cô.."
Cố Cửu vừa nghe Lôi Kiệt nói, cô liền hiểu rằng Hoắc Tường đã nói với Lôi Kiệt những gì cô nói.
Cô hai mắt nhìn về phía Hoắc Tường, đáy mắt âm trầm dò hỏi, còn có một tia dò xét.
Thấy vậy, Hoắc Tường lập tức giải thích: "Lôi Kiệt là một đứa trẻ mồ côi. Cậu ấy sẽ không nói cho ai biết, cậu ấy tuyệt đối đáng tin cậy. Cậu ấy đã cứu mạng tôi. Miệng cũng rất nghiêm khắc."
Nghe được lời nói của Hoắc Tường, rồi lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Cửu, Lôi Kiệt không ngốc, anh ta biết nguyên nhân.
Cậu ta liền lập tức trấn an Cố Cửu: "Cô yên tâm vì miệng tôi rất nghiêm khắc. Tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện này, Tường Tử là bạn tốt duy nhất của tôi, tôi nhất định sẽ không vì cậu ấy mà làm chuyện bất nghĩa."
Cố Cửu liếc nhìn Lôi Kiệt, sau khi nghe xong lời này, đây là lần đầu tiên hai người nghiêm túc nhìn nhau.
Đôi mắt của Lôi Kiệt rất trong sáng và bướng bỉnh.