Hắn ta còn đứng ngay chỗ đó chửi rủa.
Ngay khi cáng cứu thương cọ ngang qua người hắn ta, cánh tay để lộ ra bên ngoài của hắn ta bị cắt trúng.
Đội trưởng rít lên một tiếng, đem cánh tay của mình nâng lên, liền nhìn thấy trên cánh tay có một vết máu.
Hắn ta khó hiểu xoay người nhìn về hướng nhân viên cảnh sát, không rõ nguyên do vết thương trên cánh tay rốt cuộc là bị cái gì cắt qua.
Nhưng không một ai nhìn thấy cử động rất nhỏ của thi thể nằm trên cáng cứu thương.
Mà ngón tay để lộ ra bên ngoài của thi thể kia lại có một vết máu trên đó.
* * *
Kinh thành.
Bên trong một biết thự truyền thống được xây dựng trang trọng, lúc này trong phòng khách không khí có chút khẩn trương.
Đặc biệt là vị lão gia tử ngồi ở vị trí gia chủ.
Nơi này là nhà cũ của Quân gia.
Quân lão gia tử nghe người bên cạnh báo cáo, hai mắt lóe lên một tia sắc bén.
Mặc dù Lão gia tử Quân gia đã hơn sáu mươi tuổi nhưng cơ thể ông lúc này không hề có dấu vết của tuổi già.
Tuy nhiên, lý do gì mà khuôn mặt của ông ấy lại nghiêm trang như vậy, là do thế giới bây giờ đang rất hỗn loạn.
Hơn nữa là do cháu trai của ông ấy, Quân Bắc Mặc còn chưa có trở về.
Hai tháng trước ông đã cử cháu trai út của mình là Quân Bắc Mặc đi tới công ty chi nhánh của Quân thị.
Tại đó, cháu trai ông đã làm mất chiếc nhẫn thừa kế của gia đình.
Về tới kinh thành anh ta mới phát hiện ra, vì vậy liền vội vã quay trở lại tìm kiếm.
Hiện giờ kinh thành đã sớm rối loạn, càng không cần nói đến các tỉnh thành khác.
Tất cả các thế lực tập trung ở kinh thành đã bắt đầu rụt hành động, ngay cả Quân gia cũng vậy.
Lão gia tử Quân gia đã mơ hồ cảm nhận được được gì đó vào thời điểm điềm báo xảy ra, cho nên ông đã lên kế hoạch sớm hơn một bước so với các thế lực khác.
Quân gia đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ duy nhất một việc còn chưa được hoàn mỹ là Quân Bắc Mặc còn chưa có trở lại.
Ngồi trên ghế sô pha, người đan ông trung niên diện mạo trông có phần giống Quân gia lão gia tử lúc này mới lên tiếng.
"Bố, bố có muốn chúng ta cử máy bay tư nhân của Quân gia đi đón Bắc Mặc trở về không?"
Ông nội Quân nghe xong nhìn con trai duy nhất của mình, Quân Nghị Long.
Trong ánh mắt ông ấy mang theo tia do dự, sau đó dần dần trở nên kiên quyết.
"Không cần, đây là số mệnh của Mặc nhi. Từ khi nó làm mất chiếc nhẫn thừa kế của gia tộc, mà bây giờ người định mệnh của nó cũng đã xuất hiện, ta tin chắc là sẽ không có vấn đề gì xẩy ra với nó đâu".
Lời nói của ông lão vô tình, nếu bạn nghe kỹ chắc chắn có thể nhận ra giọng của ông ấy đang run rẩy, một chút cũng không kiên định.
Ngồi ở trên ghế sô pha còn có một thanh niên đẹp trai khác, trên người có vẻ ngông cuồng bẩm sinh, ngồi đó chờ đợi câu trả lời của ông nội mình sau khi cha mình mở lời.
Nghe ra ý tứ của ông nội chính là muốn mặc kệ em trai mình, để cho em ấy tự mình gánh vác, nhưng Quân Bắc Thần lại có chút lo lắng.
Tuy rằng em trai mình thật sự rất ưu tú về mọi mặt, nhưng thân phận của bọn họ rất đặc biệt, nếu em ấy gặp phải tính huống đặc biệt ở bên ngoài, bị người khác phát hiện ra cũng không phải là một chuyện tốt.
Trong mắt Quân Bắc Thần mang theo lo lắng, ngay cả Quân Nghị Long cũng như vậy.
Ông nội Quân đương nhiên biết sự lo lắng của con trai cùng cháu trai mình, hắn làm sao không lo lắng cho được đây.
Từ hai tháng trước khi mà một chiếc nhẫn thừa kế khác trong thư phòng có phản ứng, ông ấy liền biết rằng nhà họ Quân cuối cùng cũng có thể xuất thế.
Nhưng lại không nghĩ tới thế giới sẽ gặp phải đại nạn.
Chiếc nhẫn thừa kế của Quân gia chỉ có những người trong gia tộc được biết đến.
Cho nên ông nội Quân đã nói với con trai ông là Quân Nghị Long và cháu trai cả là Quân Bắc Thần biết về chuyện này, nhưng ông không nói với cháu trai út Quân Bắc Mặc.
Bởi vì đứa cháu trai nhỏ này vẫn luôn rất kháng cự điều này.
Mặc dù anh ấy phản kháng với sự sắp đặt của gia đình là dựa vào chiếc nhẫn để tìm kiếm bạn đời, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chiếc nhẫn này rất quan trọng đối với gia đình họ.