"Đội trưởng, tôi sẽ không theo như lời ngài nói rời khỏi mà không có lí do, tôi sẽ nộp đơn từ chức chính thức lên cấp trên".
Nói xong Hoắc Tường đem mũ được gắn huy chương trên đầu lấy xuống.
Lôi Kiệt nghe được một phen lời nói của bạn tốt, hai mắt trừng to.
Hắn nhìn động tác của Hoắc Tường, tiếng lên giữ chặt đối phương lại, thấp giọng nói: "Tường Tử, cậu đừng hồ nháo, lúc này nhịn một chút liền hết chuyện."
Đối với khuyên giải của Lôi Kiệt, Hoắc Tường thản nhiên lắc lắc đầu.
Hắn khinh thường nhìn thoáng qua đội trưởng mà mình đã chịu đựng mấy năm, khóe miệng treo lên một nụ cười châm chọc.
Ngay sau đó nhìn về phía Lôi Kiệt nói: "Cậu đi theo tớ đi, tin tưởng tôi, tôi sẽ không hại cậu."
Lôi Kiệt muốn khuyên giải bạn tốt, không nghĩ tới rằng bạn tốt thế nhưng lại khuyên hắn cùng rời đi.
Cái này làm cho Lôi Kiệt nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Mà đội trưởng đứng kế bên, nghe được Hoắc Tường muốn từ chức, còn lôi kéo theo Lôi Kiệt rời đi.
Chuyện này làm cho hắn ta giận sôi máu, cho rằng giờ phút này Hoắc Tường nổi nóng nói bậy, căn bản sẽ không rời đi thật.
Hắn ta sắc mặt nhăn nhó nói: "Hoắc Tường, uy hϊếp của cậu đối với tôi mà nói không hề có ý nghĩa gì hết."
Nói rồi hắn ta nhìn về phía Lôi Kiệt nói: "Còn có cậu, nếu hai người các cậu quan hệ tốt như vậy, vậy liền cùng nhau cút đi, không có các người trong đội, trong đội liền ít đi hai cái tai họa."
Khinh người quá đáng, lời nói này làm cho mặt Lôi Kiệt đều tái rồi.
Hắn ở trong đội lâu như vậy, nguyên lai ở trong mắt người đội trưởng này vậy mà lại chính là một cái tai họa.
Còn có Hoắc Tường, trước nay luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, chiến công lớn bé đều đếm không hết.
Vậy mà Hoắc Tường trong mắt hắn ta thế nhưng cũng là một tai họa.
Lôi Kiệt lúc này thật sự không thể nào chấp nhận được, hắn chỉ vào đội trưởng cười lạnh nói: "Lão tử không làm nữa! Làm cấp dưới của ông mấy năm nay chính là bất hạnh lớn nhất của tôi."
Lời này căn bản là hét lên, đồng đội xung quanh đều nghe thấy được.
Bọn họ không dám tin nhìn về phía Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt.
Không một ai nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát sinh tới bước này.
Đội trưởng làm người ích kỷ, hơn nữa luôn giận cho đánh mèo mọi người đều biết.
Nhưng mỗi người đều chịu đựng, bọn họ nghĩ nhẫn nhịn một chút, qua mấy năm nữa liền tốt lên.
Chính là lúc này Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt công khai khıêυ khí©h đội trưởng, thậm chí muốn từ chức, bọn họ thất đúng là không ngờ tới.
Lúc này mọi người cũng rất muốn giống hai người bọn họ, nhưng chính bọn họ còn có cuộc sống còn phải nuôi dưỡng gia đình.
"Cậu.. Cậu.."
Đội trưởng nghe Lôi Kiệt nói, cả người run rẩy nhìn về phía Lôi Kiệt, tức giận nữa câu đều không nói nên lời.
Lôi Kiệt nhìn hắn ta nở nụ cười khıêυ khí©h.
Ngay sau đó làm giống như Hoắc Tường, đem mũ gắn huy chương trên đầu lấy xuống.
Hoắc Tường nhìn động tác của Lôi Kiệt, xoay người hướng về một hướng khác mà đi, trước khi đi còn không quên nói với Lôi Kiệt: "Đi thôi."
Lôi Kiệt nghe vậy hung dữ nhìn về phía đội trưởng, rồi xoay người đuổi theo bước chân Hoắc Tường.
Đội trưởng nhìn hai người rời đi, hít sâu rồi lại hít sâu, rốt cuộc không thể nhịn được nữa hướng về phía hai người rống lớn: "Rời đi vĩnh viễn đừng trở lại nữa!"
Hoắc Tường căn bản không để ý tới âm thanh phẩn nộ phía sau.
Mà Lôi Kiệt hai mắt mang theo phức tạp nhưng trong mắt không hề có một chút hối hận nào cả.
Các đồng đội phía sau nhìn bọn họ rời đi, trong mắt mang theo hỗn loạn, còn có tiếng thở dài.
Đội trưởng nhìn dáng vẻ này của các thuộc hạ xung quanh, lại lần nữa phát cáu, đối với mọi người bắt đầu chửi rủa.
Mọi người sớm đã quen, bọn họ tiếp tục công việc trong tay mình.
Nhưng mà lúc này mấy nhân viên công tác nâng cái thi thể chàng trai kia đi ngang qua đội trưởng.
Đội trưởng không để ý, cũng không có né tránh.