Lúc ở trường học, Cố Cửu với Hoắc Tường chưa từng có giao lưu tiếp xúc thân thiết gì.
Sau khi ra trường lại càng không có tiếp xúc, cho nên cô không biết rõ ràng.
Hoắc Tường đương nhiên biết hai người không có quan hệ thâm giao gì.
Hắn cũng không trong cậy vào việc Cố Cửu sẻ biết nguyên nhân trong đó.
Hắn nghĩ rồi tự mình nói tiếp: "Năm đó sau khi tôi tốt nghϊếp không bao lâu, cha mẹ tôi liền qua đời, máy bay gặp sự cố không thể quay về được nữa, hai người họ đều là làm công việc này, còn muốn tôi giống họ, con kế nghiệp cha. Thời điểm tôi đăng ký nguyện vọng, hai người họ vẫn luôn khuyên bảo tôi, chính là tôi đã chọn tài chính, tôi cho rằng mình có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ về sau, lại không nghĩ tới hai người họ sẽ đột ngột rời đi. Ở thời điểm sau khi họ rời đi, tôi tìm được người có quan hệ thân thiết, nhờ cậy rốt cuộc thực hiện nguyện vọng của họ, công việc này không phải là công việc mà tôi thích, nhưng từ khi bắt đầu mặc lên mình bộ cảnh phục này, tôi liền phải không làm thất vọng bộ cảnh phục này, không làm thất vọng với lời tuyên thệ của mình".
Cố Cửu có thể nghe thấy được áp lực của Hoắc Tường, có thể cảm giác được cảm xúc trên người hắn.
Hắn là một người quân nhân, là một người gánh vác trên mình sứ mệnh của một người đàn ông.
Cô không tiếp tục khuyên bảo Hoắc Tường nữa, mà quay qua dặn dò hắn: "Ân, bất luận cậu có nguy hiểm gì, đều phải nói cho tôi biết, một hai ngày nữa mạt thế liền đến".
"Nhanh như vậy?"
Hoắc Tường có chút không dám tin.
Cố Cửu gật gật đầu, không có nhìn về phía đối phương, mà nhìn vào không trung âm u ngoài kia.
Mấy ngày nay thời tiết luôn âm u, mang theo một cảm giác áp lực, thật giống như yên lặng trước bão táp.
Hoắc Tường nhìn theo tầm mắt của cô, đương nhiên cũng thất được áp lực trên không trung kia.
Lúc này nội tâm hắn mười phần giãy giụa, còn có chút không thể chấp nhận.
Trận tai nạn toàn nhân loại này thật sự đã đến sao.
Rõ ràng, xung quanh khắp nơi đều là điềm báo, nhưng tâm tư hắn lại muốn phủ nhận.
Trên thế giới này quá nhiều quá nhiều người, mạt thế bùng nổ toàn bộ thế giới đều sẻ hỗn loạn.
Con người ích kỷ, còn có một mặt âm u, toàn bộ sẽ bùng nổ.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, nội tâm Hoắc Tường đều tràn ngập sợ hãi.
Đó sẽ là một thế giới hỗn loạn tràn ngập quái vật ăn thịt người.
Lúc này Cố Cửu không biết Hoắc Tường đang tưởng tượng về thực tế như vậy, thậm chí còn có thể nhận rõ bản tính con người sau mạt thế.
Cô nhìn sắc trời, quay đầu nói với Hoắc Tường: "Có việc nhớ gọi cho tôi, tôi rất nhanh sẻ chạy đến".
Hoắc Tường biết Cố Cửu phải đi, gật gật đầu rồi xuống xe.
Cố Cửu nhìn Hoắc Tường đứng ngoài xe, trong mắt mang theo phức tạp.
Kỳ thật đời trước bọn họ từng có tiếp xúc, hơn nữa còn liên lụy đến học tỷ một ít.
Cuối cùng người nam nhân này cũng bỏi vì học tỷ Lưu Diễm mà chết, còn học tỷ sau khi Hoắc Tường chết không bao lâu cũng bị người khác hại chết.
Lúc trước thời điểm Cố Cửu ở kinh thành, cô không có cùng Hoắc Tường với học tỷ có giao tình thân thiết gì.
Chỉ biết hai người gặp rắc rối, chạy trốn tới căn cứ nhỏ bên cạnh kinh thành, cũng chính là nơi ở của cô.
Hai người nhìn thấy cô bị người khác ức hϊếp, bắt đầu vì cô bênh vực kẻ yếu, thậm chí thẳng thắn khuyên nhủ cô.
Chính là lúc ấy cô không nghe theo lời của họ.
Sau đó người nhà cô phát hiện thái độ của Lưu Diễm và Hoắc Tường, bọn họ lại càng ở bên tai cô nói bậy về Lưu Diễm cùng Hoắc Tường.
Lúc ấy cô thực ngốc, nghe theo lời người nhà nói, cho nên không có chú ý thái độ của hai người họ.
Chờ đến lúc lần nữa nghe được tin tức của hai người họ thì mới biết được họ đều đã chết.
Thậm chí sau khi họ chết, cô cũng biết được một số việc làm cô tràn ngập áy náy.
Nguyên lai hai người họ vẫn luôn trong bóng tối âm thầm giúp đỡ cô.
Thời điểm mỗi lần đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hai người họ luôn âm thầm đưa tinh hạch của mình kiếm được cho cô.