Bước chân của Cố Cửu không ngừng, nhìn cỗ gió phía sau càng ngày càng gần, lại càng nghe rõ được mùi máu tươi.
“Rống…”
Một tiếng rống vang lên phía sau lưng. Cố Cửu vẫn không có hành động gì như cũ, nhưng thân thể của cô lại tản mát ra dòng khí mãnh liệt. Mà dòng khí này giống như thời điểm dị năng thức tỉnh ở kiếp trước.
Cô cúi đầu nhìn đôi tay của mình. Đúng lúc này, mùi máu tươi càng ngày càng gần.
Cô tính toán lấy súng từ không gian ra phòng thân, nhưng lúc này thay đổi chủ ý. Cô nghiêng người nâng tay lên đối với người tập kích kia. Chỉ thấy trong đôi tay cô vừa nâng lên có liệt hỏa thiêu đốt. Mà người tâp kích cô đúng là nữ nhân vừa cắn nuốt nam nhân.
Cô ta cảm nhận được ngọn lửa từ tay Cố Cửu đánh úp lại nhưng cũng không sợ hãi, bởi vì hiện tại cô ta chỉ là tang thi cấp thấp, căn bản không có ý thức, chỉ là một cái xác không hồn.
Lửa trong tay Cố Cửu giống như có ý thức một mực bay về phía tang thi.
“Rống…rống…”
Ngọn lửa thiêu đốt trên thân thể nữ nhân tang thi, làm thân thể cô ta phát ra đau đớn, trên miệng cũng không ngừng thống khổ kêu rên.
Cố Cửu nhìn ngọn lửa trong tay hai mắt mang theo khó hiểu, nhưng cuối cùng lại biến thành hiểu rõ. Hiện giờ dị năng hệ hỏa của mình đã thức tình rồi.
Nhưng khoảng cách mạt thế đã rất gần rồi, điểm này cũng không có gì lạ. Nữ nhân tang thi thống khổ kêu rên một lát, thanh âm dần dần chậm rãi mỏng manh.
Cố Cửu thu hồi tay, nhìn đối phương bị ngọn lửa vây quanh, xoay người rời đi.
Xung quanh còn có một ít nhân viên gần đó chưa rời đi, bọn họ tận mắt nhìn thấy ngọn lửa trong tay Cửu Cửu làm nữ nhân kia bốc cháy.
Điều này làm cho bọn họ nảy sinh sợ hãi với Cố Cửu, không ai dám tiến lên ngăn cản bước đi của cô.
Bọn họ sợ người tiếp theo bị đốt sẽ là mình.
Lúc Cố Cửu mở cửa xe, vừa lúc đυ.ng phải xe cảnh sát. Bọn họ dừng lại tại hiện trường vụ án. Lúc này nữ nhân kia đã bị cháy đen, mà thi thể nam nhân cũng không còn hơi thở.
Cố Cửu nhìn Hoắc Tường cách đó không xa đang cùng đội viên khác xem xét hiện trường, cô nhíu nhíu mày.
Lúc này Hoắc Tường chấp hành công vụ, vậy hắn an bài Tiểu Thất ở đâu?
Cố Cửu lái xe tới hiện trường, rất nhanh có người chặn xe cô lại: “Chào cô, nơi này đang chấp hành công vụ, người không liên quan không được tới gần.”
Cố Cửu nhíu nhíu mi, cũng không xong vào mà lấy di động gọi cho Hoắc Tường.
Hoắc Tường đang cùng đội viên bàn luận gì đó, di động đột nhiên vang lên, hắn lấy điện thoại ra thấy được người gọi là Cố Cửu.
Cố Cửu thấy hắn tiếp điện thoại, liền nói thẳng: “Tôi ở ngoài dây cảnh giới, tôi có việc tìm anh.”
Hoắc Tường xoay người nhìn về dây cảnh giới, hắn ừ một tiếng rồi tắt điện thoại. Sau đó nói với Lôi Kiệt: “Tôi có chút việc, cậu khám nghiệm hiện trường trước.”
Lôi Kiệt nhìn về phía đội trưởng cách đó không xa, thấp giọng nói: “Vậy cậu nhanh lên, lần này đội trưởng tự mình làm nhiệm vụ, đừng để hắn tìm được lỗi.”
Hoắc Tường vỗ vỗ bả vai Lôi Kiệt, xoay người bước nhanh về phía Cố Cửu.
Người lúc nãy ngăn cản Cố Cửu thấy Hoắc Tường đến thì tránh qua một bên. Cố Cửu nói nhanh: “Lên xe, tôi có chuyện cần nói.”
Hoắc Tường khó hiểu nhìn cô, thấy khuôn mặt của cô rất nghiêm túc, hắn vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái phụ. Sau khi hắn ngồi xong thì Cố Cửu nhanh chóng đóng cửa sổ xe lại.