Thiếu niên cảm thấy ánh mắt phóng trên người mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Hắn lên tiếng lần nữa: “Những cái ăn thịt người kia cũng là hàng thất bại, lúc còn ở viện nghiên cứu tôi đã từng thấy qua.”
Ba người ở trong nhà Hoắc Tường chờ đợi tới giữa trưa, đến khi đi ra lại chỉ có một mình Cố Cửu.
Cô đem thiếu niên, không, lúc này hắn nên gọi là Tiểu Thất, đem hắn phó thác cho Hoắc Tường.
Cô đem thân phận lai lịch của Tiểu Thất cùng với việc cậu là dị năng giả biến dị đều nói cho Hoắc Tường.
Hoắc Tường cũng không từ chối, nhưng mà hắn hỏi nếu như thật sự tận thế tới thì hắn cũng không biết có thể giữ lại được thiếu niên hay không.
Cố Cửu nghe được lời này cũng không nói thêm điều gì, bởi vì đến lúc đó ai bảo vệ ai còn chưa biết được đâu.
Năng lực của Tiểu Thất tại tận thế đặc biệt bạo phát, thân phận cậulà biến thân dị năng giả, tất nhiên còn có tiềm năng chưa được khai phá ra.
Sau khi giao phó Tiểu Thất cho Hoắc Tường, Cố Cửu rời đi.
Từ trong miệng của Tiểu Thất, cô biết những thứ như Tang thi bây giờ cũng từ trong thủ đô lây nhiễm ra ngoài.
Thế nhưng cô cũng không thể lí giải được, nếu như thật sự tang thi virus là từ thủ đô lây nhiễm ra ngoài, vậy tại sao ở đó lại không có bất kì dấu vết nào?
Kiếp trước, tựa như toàn bộ đột ngột bộc phát ra trên toàn thế giới. Một ngày kia, thế giới xuất hiện sự biến hóa khí tượng, ngày hôm đó nơi nơi đều lâm vào một vùng tăm tối dưới bầu trời mưa tầm tã. Cho nên hẳn là việc phát tán tang thi virus trùng hợp trùng với thời gian tận thế đến.
Lúc này suy nghĩ của Cố Cửu rối loạn, nếu như Tang thi thật sự từ phòng nghiên cứu lây nhiễm ra cũng không có khả năng lan truyền nhanh tới như vậy. Dù sao không phải chỉ nước Hoa chịu ảnh hưởng, mà toàn bộ thế giới. Hay là nói có nội tình ẩn giấu trong đó thì cô cũng không rõ. Hoặc có lẽ cả hai việc này trùng hợp đυ.ng vào nhau.
Lúc xuống lầu vẫn không giải đáp được khúc mắc, cô lắc đầu không nghĩ nữa. Đến tột cùng lí do tại sao tận thế lại đến cô cũng không quản được, bây giờ cô chỉ cần chuẩn bị thật tốt để nghênh đón ngày tận thế đến.
…
Lái xe rời khỏi khu nhà Hoắc Tường, cô trở lại biệt thự nhà Lưu Diễm. Theo lời Hoắc Tường nói thì gần đây trong thành phố cũng không phát sinh bản án lớn nào. Như vậy việc cô gϊếŧ người tại biệt thự, rất có thể đã không lan truyền tin tức ra ngoài.
Cố Cửu trở về cũng không phải vì muốn tiếp tục ở lại nơi này, mà là muốn xác định một số chuyện.
Xe chạy đến ven khu vực biệt thự, cô đeo kính lên nhìn xung quanh. Người ở nơi này toàn là người có thân phận địa vị không bình thường, hơn nữa một số người ở để dưỡng lão. Ở đây hoàn cảnh sống tốt hơn, không khí mát mẻ, xa rời thành thị phồn hoa. Thế nhưng hiện tại ở khu biệt thự thỉnh thoảng lại có mấy người đàn ông trẻ tuổi đi lại. Ánh mắt của bọn chúng sắc bén, khí thế cả người tỏa ra không dễ trêu chọc, nhưng xem ra chỉ là người có chút năng lực.
Cố Cửu không dừng xe, cô chỉ là lái xe chậm hơn một chút. Nhìn đến tình huống ở đây, bây giờ cô đã xác nhận khu biệt thự đang bị theo dõi.
Lái xe vượt qua hai người đàn ông, Cố Cửu lái xe đi xa khỏi khu biệt thự. Mà trong lúc cô lái xe, một tên đàn ông nhìn về phía cô mang theo nghi hoặc.
“Sao vậy?” Tên đàn ông hỏi người bên cạnh.
Cặp mắt kia nhìn chằm chằm Cố Cửu, nghe tên kia hỏi vậy thì dời ánh mắt rồi trả lời: “Không có gì, có thể là bị hoa mắt, cảm giác người phụ nữ kia có chút quen mắt.”
May mắn lúc nãy Cố Cửu đã đeo kính râm, nếu không rất có thể đã bị nhận ra.