Cố Cửu không dừng lại tại thành phố A, ngày hôm sau liền mang theo thiếu niên trở về. Hơn nữa, cô thật sự muốn tìm cho thiếu niên một nơi dừng chân.
Cô quyết định đem thiếu niên cho người khác thu lưu, người đó chính là Hoắc Tường.
Tối hôm qua Hoắc Tường gọi điện cho cô, nói là thành phố đã rối loạn, nhất là bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này bọn hắn nhận được rất nhiều báo án qua điện thoại, hầu hết là các vụ án đả thương người.
Những người đó là vô duyên vô cớ đả thương người, hơn nữa thái độ cực đoan, phương diện tinh thần có vấn đề.
Ngay từ đầu tất cả mọi người không suy nghĩ nhiều, thế nhưng theo thời gian ngày càng dài, những người kia đến bệnh viện thì có biến hóa. Họ tiếp tục trở thành những người đả thương người, nhưng đây cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất. Hơn một tuần lễ sau, làn da sẽ từ từ bị nát rữa, khuôn mặt trắng bệch, tim ngừng đập, giống y như những người chết đi sống lại, sau đó bắt đầu ăn thịt bộ phận cơ thể người, hình ảnh vô cùng thê thảm.
Hoắc Tường cảm thấy sợ hãi, nghĩ tới Cố Cửu liền gọi điện nói cho cô. Bây giờ nội thành đã rất loạn, khắp nơi trong bệnh viện đều là quái vật ăn thịt người.
Hắn lo lắng cho sự an toàn của Cố Cửu, đồng thời cũng muốn tìm cô hỏi thêm rốt cuộc chuyện mạt thế là như thế nào.
Sau khi tiếp điện thoại của Hoắc Tường, Cố Cửu quyết định trở về. Cô đi tới địa điểm Hoắc Tường đã trao đổi trước, đó là nhà của hắn.
“Cốc cốc…” Cố Cửu dẫn theo thiếu niên tới trước cửa nhà Hoắc Tường, đưa tay gõ cửa.
Đợi một lát vẫn không có ai đáp lại, Cố Cửu không khỏi tăng thêm chút lực gõ cửa.
Lần này cô nghe được âm thanh truyền đến từ trong phòng: “Tới đây… tới đây…”
Sau đó nghe được âm thanh quen thuộc của Hoắc Tường trong nhà truyền đến, thanh âm có chút mỏi mệt.
Rất nhanh cửa nhà được mở ra, Hoắc Tường mặc đồ ở nhà, tóc rối tung, hai mắt hiện ra tia máu, khuôn mắt có chút tiều tụy.
Cố Cửu thấy vậy không khỏi ngạc nhiên: “Làm sao mà anh biến thành bộ dáng này vậy?”
Nhìn người đàn ông trước mắt, cô cảm thấy hình tượng người đàn ông soái khí ấm áp ánh mặt trời trước đây nháy mắt sụp đổ. Lúc này anh ta vô cùng chật vật thảm thương.
Hoắc Tường không nhìn thấy thiếu niên đứng sau lưng Cố Cửu, hắn mở cửa ra lui qua một bên: “Vào đi, đừng đứng ở cửa, chuyện một lời khó nói hết.”
Cố Cửu gật gật đầu đi vào, thiếu niên cất bước theo sau cô.
Lúc này Hoắc Tường mới nhìn thấy thiếu niên đi đằng sau Cố cửu, hắn cũng không hỏi nhiều, đóng cửa phòng lại.
Dẫn thiếu niên và Cố Cửu đến phòng khách, Hoắc Tường bưng hai ly nước sôi để nguội mời hai người: “Chịu khó một chút, trong nhà anh không có nước trà.
Cố Cửu nhận ly nước, cũng không để ý. Hoắc Tường ngồi trước hai người, dùng sức vuốt vuốt hai mắt, hai mắt mang theo vài phần thỏa hiệp.
“Lời em nói quả nhiên ứng nghiệm, bây giờ bệnh viện cũng đã bị đề phòng canh gác cao độ, tất cả mọi người chỉ có thể vào mà không thể ra, bên trong toàn là quái vật ăn thịt người, giống như Zombie.”
Cố Cửu nhíu chặt mày: “Đó chính là Zombie, còn gọi là tang thi, chỉ là không nghĩ chúng xuất hiện nhiều nhanh như vậy.”
Thiếu niên vẫn ngồi bên cạnh nãy giờ, nghe được lời bọn họ nói chuyện chỉ mím chặt khóe miệng.
Đối với lời Cố Cửu nói, Hoắc Tường bất lực phản bác, dù sao sự thật đang bày ra trước mắt.
“Những thứ đó bắt nguồn từ kinh thành, là thành phẩm thấi bại của Viện nghiên cứu Bác Ái.” Ngay lúc Hoắc Tường muốn nói thì thiếu niên lại mở miệng.
Lời của thiếu niên vừa dứt, Cố Cửu cùng Hoắc Tường cùng nhìn về phía cậu.