Chương 3: Quân tam thiếu

Có mấy người nhanh nhẹn đi từ đầu xe đến phía sau nam nhân anh tuấn kia, hành vi cử chỉ vô cùng nghiêm túc cẩn trọng, trong ánh mắt, thần thái cũng lộ ra vẻ cung kính.

Trước mắt đều là những người có giá trị nhan sắc cao a, đặc biệt là vị đứng đầu tiên.

Phía sau Lưu Diễm phát ra từng tiếng hít khí kinh ngạc, cô hung hăng liếc mắt nhìn hai nữ nhân đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào đoàn người phía trước.

Sau đó liền treo một khuôn mặt tười cười dẫn theo họ đi đến chào đón người.

“Chào ngài, tôi là Giám đốc chi nhánh công ty Quân thị, Lưu Diễm.”

Người đàn ông anh tuấn nhìn Lưu Diễm, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Lưu Diễm nhìn người đàn ông trước mắt, nội tâm có chút xúc động.

Nhìn càng gần, khuôn mặt này càng làm cho người ta sinh ra dao động, ngũ quan của anh ta rõ ràng mà thâm thúy, như tượng điêu khắc Hy Lạp, đôi mắt u ám lạnh băng, có vẻ cuồng dã mà không câu nệ, tà mị thêm phần gợi cảm. Mang theo một thân khí chất cao quý, là một kiểu chỉ có thể đứng từ xa mà không thể lại gần.

Khí thế trên người đối phương như có như không, nhưng cảm giác lại vô cùng mãnh liệt, vừa thấy đã biết là kiểu người ở trên cao mới có thể có được.

Lưu Diễm nghĩ, người này tuyệt đối không đơn giản.

Lưu Diễm không nghe được lời giới thiệu của đối phương, cũng biết điều tránh qua một bên, vươn tay kèm thái độ cung kính nói: “Mời ngài lên lầu”.

Quân Bắc Mặc nhìn thoáng qua người phụ nữ hiểu lễ độ đúng mực này, môi mỏng khẽ mở: “Quân Bắc Mặc.”

Lời vừa nói xong liền dẫn theo mấy nam nhân phía sau, thả bước chân ưu nhã hướng tới đại sảnh công ty.

Khi Lưu Diễm nghe được tên của đối phương, đồng tử hai mắt dâng lên một trận co chặt. Nhưng anh ta đã dẫn người đi, cô lập tức đuổi theo đoàn người.

Quân Bắc Mặc, chỉ cần ở công ty lâu, không thể không biết người này.

Quân gia Tam thiếu gia, là một nhân vật truyền kỳ ở quân bộ.

Nghe đồn Quân tam thiếu là tinh anh của bộ đội đặc chủng quốc gia, thậm chí trong đội đặc chủng còn đảm nhiệm vị trí đội trưởng.

Vốn dĩ, hắn là người nối nghiệp Quân gia, ở quân giới Quân gia có địa vị ảnh hưởng nhất định. Nhưng năm trước, không hiểu tại sao Quân tam thiếu lui xuống dưới. Sau khi hắn rút lui, Quân gia vẫn rất coi trọng tam thiếu gia như cũ.

Nguyên nhân đối phương vì sao đang làm bộ đội đặc chủng lại lui ra phía sau làm kinh doanh, đã là điều không có người nào biết. Mà không, có lẽ chỉ có người của Quân gia biết được.

Tuy rằng đây đều là lời đồn trong thủ đô, nhưng Lưu Diễm cũng nghe được vài tin đồn nho nhỏ.

Lưu Diễm mang theo hai hoa si nữ nhân phía sau, đuổi theo bước chân của Quân tam thiếu.

Đoàn người cùng đi tới thang máy. Lưu Diễm chạy tới trước, đưa tay nhấn nút mở thang máy.

Đoàn người vào thang máy đi lên, lúc này ở đại sảnh mọi người mới thả lỏng thân thể đã căng thẳng nãy giờ.

“Oa! Các ngươi có nhìn thấy không, người đàn ông kia rất đẹp trai nha!”. Mặt cô gái ửng đỏ, trên gương mặt mang đậm vẻ mặt hoa si ngây ngốc.

“Đúng vậy, thật sự rất đẹp trai, không biết anh ấy có chức vụ gì ở tổng công ty ha?”. Cũng có người lâm vào trầm tư, trong đầu bắt đầu suy tính mưu kế.

Mấy người phụ nữ khác thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, còn đang ngẩn ngơ nhìn hướng cửa thang máy.

---

Cố Cửu cầm bộ đồ thể thao thoải mái đi vào phòng tắm.

Trong gương xuất hiện một khuôn mặt mỹ lệ làm Cố Cửu ngây ngẩn cả người. Làn da trắng nõn bóng loáng tinh tế, không nhuốm vẻ tang thương sau mạt thế, vừa thấy đã biết đây là khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ.

Nhưng mà tất cả đều thay đổi sau khi mạt thế đến. Ở mạt thế ba năm, gương mặt của cô đã không còn được đẹp đẽ như vậy nữa.

Cố Cửu nhìn gương mặt nữ nhân quen thuộc trong gương, lại có chút xa lạ, bất giác muốn rơi lệ.

Ba năm mạt thế, đối với cô mà nói là bi thảm thống khổ. Cô mất đi người thân, tình yêu, tình bạn. Cũng không đúng, hai thứ phía trước, cơ bản cô chưa từng có được.