Chương 27: Bắn nhau

Cố Cửu nghe được âm thanh những người đó bước lên lầu, bất chấp tất cả, đại não nhanh chóng suy nghĩ. Hiện giờ cô đã lấy được lô vũ khí lớn, kế tiếp phải đi thu thập vật tư. Xem ra bây giờ cô phải rời khỏi nơi này.

Vài người dưới lầu nhìn là biết không có gì tốt đẹp, gϊếŧ cũng không có vấn đề gì. Chỉ bằng những hành vi cử chỉ này, tới mạt thế cũng chỉ là những con người ác bá thôi. Cố Cửu quyết đoán trong lòng, đem súng trong tay chậm rãi vươn ra. Đầu cũng hơi lộ ra, nhìn về hướng mấy người dưới lầu.

Ở trong không gian tối tăm, dựa vào ánh đèn dưới lầu, cô thấy được đầu người di chuyển, nghĩ cũng không nghĩ nhanh chóng ấn cò súng.

“Phốc…”

“A!!!”

Tiếng nhấn cò súng không vang lên, nhưng lại nghe được âm thanh viên đạn đánh vào thân thể. Sau đó là tiếng nam nhân kêu rên thống khổ, chỉ một lát sau liền im bặt.

Đàm Sơn vừa thấy tên đi trước bị trúng đạn, hắn lôi kéo người phía trước ngăn cản thân thể của mình.

Người đàn ông bị Đàm Sơn giữ chặt không dám lộn xộn phản kháng, chỉ có thể nhận mệnh phòng hộ hy sinh cho hắn.

Thời điểm ấn cò súng, Cố Cửu đã nhanh chóng rời khỏi vị trí dời đến chỗ khác ẩn núp.

Nhìn thi thể từ trên lầu lăn xuống, hai mắt Đàm Sơn mang theo sợ hãi, nhưng cũng không thể che giấu được sự phẫn nộ.

Hắn thấp giọng nói:: “Tìm được vị trí người nổ súng, nhanh chóng giải quyết người đó, chắc chăn 12981 đang ở chỗ này!”

Đối với mệnh lệnh của Đàm Sơn, không ai không dám không nghe, tất cả lấy súng từ bên hông ra hướng họng súng lên lầu.

“Nổ súng!”

Thanh âm của Đàm Sơn vang lên, mấy ngày đó nhanh chóng đem súng hướng về phía Cố Cửu bắn phá.

May mắn Cố Cửu đã thay đổi chỗ ẩn nấp, bằng không bây giờ đã trở thành một cái sàng.

Cố Cửu nhìn viên đạn xẹt qua bên người, khóe miệng cô mang theo một cỗ tươi cười thị huyết. Ở mạt thế, cô không phải chưa từng gϊếŧ người. Ban đầu bởi vì cô là nữ nhân, không ít người để ý tới nhan sắc của cô, muốn ăn hϊếp chiệm tiện nghi. Vì thế cô học kiên cường, vì bảo vệ sự trong sạch của mình mà bất chấp giải quyết những người đó.

Hiện giờ nhìn mấy con tép con tôm dưới lầu, thật đúng là không đáng bỏ vào mắt.

Phương pháp bắn súng không chuẩn, hơn nửa còn rất ngu ngốc.

Cố Cửu nghe tiếng súng vang lên bên tai, nhẩm đếm tiếng súng vang lên ít từng chút một. Cho đến khi không sai biệt lắm, tính toán súng của họ cũng không có bao nhiêu đạn, lúc này Cố Cửu mới di chuyển thân thể. Cô nhanh chóng từ chỗ tối vọt ra, hướng về phía mấy người sắp lên lầu nhanh chóng bắn súng liên hoàn.

“A!!!”

“…”

Nghe được âm thanh đối phương trúng đạn, Cố Cửu xoay người nhảy lên lan can phòng hộ trên lầu.

Cô dựa theo ánh sáng loe loét, phát hiện đối phương chỉ còn hai người. Hơn nữa lại là người tham sống sợ chết mượn người khác yểm hộ chính mình xuống lầu.

Cố Cửu vừa thấy đối phương rời khỏi, sao có thể buông tha hắn. Cô đứng dậy hướng tới lá chắn thịt kia một phát súng. Đàm Sơn biết người hắn dùng để yểm hộ đã chết. Thậm chí hắn còn nghe mùi máu tươi tanh nồng ngay chóp mũi.

Sau khi nổ súng, từ chỗ tối Cố Cửu đứng dậy. Cô đi đến vách tường đối diện, đem đèn trên lầu mở lên. Vốn dĩ không gian u ám nháy mắt sáng ngời lên.

Trong lúc nhất thời, Đàm Sơn không thể tiếp thu ánh sáng chói mắt này phải dùng tay ngăn trở đôi mắt.Chờ khi hắn buông tay, Cố Cửu đã đem họng súng hướng tới phần đầu của hắn.

Cả người Đàm Sơn đổ mồ hôi lạnh, thậm chí còn run run. Cố Cửu nhìn bộ dáng sợ hãi của đối phương, cái gì cũng không hỏi.