Nhìn người thanh niên trước mắt, biểu tình Cố Cửu nhàn nhạt: “Ừm, Hoắc Tường, đã lâu không gặp.”
Hoắc Tường biết Cố Cửu xưa nay đều luôn lãnh đạm, nên cũng không để ý đến thái độ của cô.
Nhìn cách ăn mặc của Cố Cửu, hai mắt của Hoắc Tường chợt sáng ngời: “Tại sao em lại ở chỗ này?”
Trước kia Cố Cửu luôn ăn mặc bảo thủ, nhưng người phụ nữ trước mặt lại ăn mặc gợi cảm, nhất cử nhất động đều chạm vào tim của Hoắc Tường.
Cố Cửu nhìn cảnh phục của Hoắc Tường, đột nhiên trong lòng có ý tưởng.
Cô không nhìn ra ánh sáng trong mắt Hoắc Tường, nghĩ đến mục đích đêm nay, có lẽ người này có thể giúp đỡ mình.
“Nơi này không phải nơi để ngồi ôn chuyện, hay chúng ta tìm chỗ khác ngồi?”
Hoắc Tường nghe cô nói, lộ ra thần sắc kích động. Cố Cửu vẫn luôn là nữ thần trong lòng hắn.
Nữ thần mời thì hắn làm sao có thể cự tuyệt được: “Được, anh biết một quán cà phê ngay bên cạnh…”
Hoắc Tường nói chưa xong, Cố Cửu nói chen vào: “Không cần, ngồi luôn ở đây đi, lầu một có ghế lô (phòng bao), chúng ta ngồi ở đây nói chuyện cũng tốt.”
Đối với lời Cố Cửu nói, Hoắc Tường cảm thấy có chút quái dị nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Được.”
Hai người đi đến phòng bao ở lầu 1, gọi chút rượu.
Nhìn nữ thần ngồi ở trước mắt, tâm tình Hoắc Tường không yên. Hắn kích động muốn thổ lộ với Cố Cửu.
Mà Cố Cửu lập tức đứng dậy đánh giá xung quanh căn phòng, dẫm lên sàn nhà, muốn tìm ra vị trí cơ quan tiến vào kho vũ khí.
Phòng bên cạnh cô cũng đã sờ soạng rồi nhưng không tìm được bất kỳ cơ quan nào, càng đừng nói là tìm được lối vào.
Cố Cửu nhấc chân hướng tới toilet.
Hoắc Tường nhìn động tác của Cố Cửu, ngay từ đầu vào đây đã luôn không ngừng làm việc của mình. Chỉ là hành động của cô quá mức kỳ lạ.
Mắt thấy đối phương đi toilet, tâm tình muốn thổ lộ của Hoắc Tường đã lạnh đi.
Lúc nãy, nghe Cố Cửu mời mình ngồi nói chuyện, hắn còn thấy kích động. Chỉ là từ lúc cô ấy vào phòng đã bắt đầu đánh giá xung quanh, nơi này tuyệt đối có vấn đề!
Khi làm việc gặp người có vấn đề, hắn luôn chú ý tới ngôn ngữ cử chỉ của người ta mà trùng hợp lúc này hành động của Cố Cửu lại không thích hợp.
Cố Cửu đi vào toilet cũng không biết Hoắc Tường đã bắt đầu hoài nghi mình.
Cô tìm kiếm trong toilet một vòng vẫn không thu hoạch được gì. Lúc đi ra, biểu tình như cũ không có gì thay đổi, không hề có chút gì gọi là mất mát.
Cô ngồi lại vào sô pha, rũ mi tự hỏi lối vào nhà kho ngầm đến tột cùng là nơi nào.
Hoắc Tường đưa một ly nước trái cây cho Cố Cửu, cười nói: “Thấy em thất thần, có chuyện gì sao?”
Cố Cửu nhìn ly nước trái cây trước mặt: “Cảm ơn.”. Nhưng không trả lời vấn đề của hắn mà tiếp tục tự hỏi bản thân về kho vũ khí.
Hoắc Tường cũng không thúc giục, chỉ là cảm giác Cố Cửu không giống Cố Cửu trước đây.
Trước kia cô vô cùng đạm mạc an nhiên, cũng không nói nhiều lời, rất thích yên tĩnh. Nhưng Cố Cửu ngồi ở đây rõ ràng có thêm một tầng lá chắn, khó có thể tiếp cận.
Cả người cô mang theo một cỗ sắc bén, hai mắt lạnh lùng, khí chất đã khác hẳn trước đây. Hắn không rõ trong mấy năm nay cô gặp chuyện gì, tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?
Mà lúc này đột nhiên Cố Cửu nghĩ tới chuyện gì. Nhớ rõ kiếp trước những người đó đàm luận về thời điểm thu hoạch vũ khí ở đây, họ có nói qua là vô tình tìm được khi bị tang thi truy đuổi vào quán bar. Lúc đó có người bị thương nên bọn họ đi tới chỗ ghế lô rồi băng bó miệng vết thương.
Ở thời khắc khẩn cấp như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ chọn ghế lô gần nhất. Như vậy rất có khả năng chỗ đi vào kho là phòng ghế lô đầu tiên, hoặc là phòng đối diện.