Cố Cửu đang đứng trước cửa sổ sát đất ở chung cư nhìn tình cảnh dưới lầu, hai mắt không có tiêu cự.
Cô sớm đã lâm vào hồi ức kiếp trước.
Qua một giờ đứng như điêu khắc tại đó cơ thể mới bắt đầu động đậy. Trong ánh mắt quang mang lạnh băng. Biết ngày mai học tỷ rời đi, Cố Cửu thu thập toàn bộ đồ đạc trong phòng. Đồ đạc có thể sử dụng được đều bỏ vào không gian, nơi này về sau không thể ở nữa.
Đây là sản nghiệp của công ty Quân thị, cô không còn là nhân viên công ty. Thu xếp xong, Cố Cửu nằm trên giường nghỉ ngơi.
…
“Học tỷ, nơi này ---”
Cố Cửu đứng trên đường cái, vẫy tay với người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ cách đó không xa. Bên người Lưu Diễm còn có hai người đàn ông đi theo, không biết đang làm gì.
Nhưng nhìn những người đó có thân hình cao lớn, có bộ dáng hung thần ác sát, Cố Cửu đoán được gì đó.
Lưu Diễm nói nhỏ với hai người đàn ông vài câu xong rồi bước đến chỗ cô.
Lưu Diễm đứng cạnh Cố Cửu bắt đầu đánh giá, thấy toàn thân cô vẫn ổn mới yên tâm. Hai người hướng vào sảnh sân bay mà đi. Thời gian khá cấp bách nên tối qua hai người chọn địa điểm gặp nhau là ở sân bay.
Cách đó không xa, hai gã đàn ông to cao lúc nãy vẫn đi theo. Cố Cửu chỉ mải mê nói chuyện với Lưu Diễm, không hề để ý tới hai người đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lưu Diễm bắt đầu vào cửa an ninh. Lưu Diễm từ khu nghỉ ngơi đứng lên, cô ấy lấy từ trong balo ra một chuỗi chìa khóa, còn có một hộp nhỏ.
Thấy động tác của cô ấy, Cố Cửu lập tức đẩy ra: “Học tỷ, em không cần lấy những thứ này đâu.”
Lưu Diễm híp hai mắt nhìn về phía Cố Cửu: “Tiểu Cửu à, một tháng em cầm tiền chị đưa cho em tiêu hết, tuy rằng không biết em đang làm gì, mua thứ gì, nhưng em nhớ kỹ, có bất cứ chuyện gì xảy ra em đều có thể tìm chị. Đối với em, chị không có suy nghĩ lợi dụng gì cả, chỉ mong em luôn sống tốt, bình bình an an.”
Lời nói, ánh mắt của Lưu Diễm mang theo ôn nhu, cô ấy duỗi tay đem tóc hai bên tai Cố Cửu vén ra sau tai. Cố Cửu nghe được lời học tỷ nói, nội tâm thấy phức tạp, cô cúi đầu nhìn về chìa khóa và hộp nhỏ.
Sau một lúc lâu, Cố Cửu ngẩng đầu, lấy dũng khí hỏi: “Học tỷ, vì sao chị lại đối tốt với em như vậy? Ở trường học chúng ta chưa từng gặp mặt, ở Quân thị chị lại một tay đề bạt em, hiện tại tiền sinh hoạt cũng là do chị cho, tại sao chị phải đối tốt với em như vậy?”
Lưu Diễm nghe được lời Cố Cửu nói, hai mắt mang theo hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền che giấu được. Tiếng thúc giục kiểm soát an ninh cho chuyến bay lại vang lên lần nữa.
Trong mắt Lưu Diễm mang theo ôn nhu, nhìn về Cố Cửu, ánh mắt dần dần âm trầm: “Tiểu Cửu, em nhớ kỹ, chị vĩnh viễn không có ý định hại em. Có bất kỳ điều gì hãy gọi điện cho chị, đừng làm khó bản thân. Đây là biệt thự của chị, chung cư của công ty em không thể ở nữa, em ở biệt thự của chị coi như giúp chị giữ nhà.”
Lưu Diễm nói xong thì xoay người rời đi, khi đó hai người đàn ông to cao cũng đuổi theo bước chân Lưu Diễm.
Cố Cửu cứ vậy mà nhìn Lưu Diễm rời đi cho đến khi không còn nhìn thấy hình bóng cô ấy nữa.
Lưu Diễm đối với cô thật tốt, thật giống như cô ấy luôn coi cô là thân nhân.
…
Bước đi trên con đường cái to lớn, Cố Cửu vẫn còn cảm thấy mê mang khó hiểu.
“A! Gϊếŧ người! Gϊếŧ người!”
Đúng lúc này, Cố Cửu nghe được tiếng thét chói tai truyền vào trong tai. Nàng vừa ngẩng đầu lên liền thấy một màn không thể tin được.
Đó là tang thi? Mạt thế đã đến rồi sao? Thời khắc này tâm của Cố Cửu rất loạn, vì sao lại nhanh như vậy? Hình như hết thảy đều đã thay đổi?