Thời điểm trên ngón áp út xuất hiện hoa văn đầu sói màu đỏ, không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
Cố Cửu ngẩng đầu nhìn xung quanh, mắt thấy tình hình xung quanh trở nên bất đồng.
Vốn dĩ không khí, hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh quỷ dị, bây giờ xuất hiện một dòng chảy, một con sông nhỏ, cây cối rừng cây, còn có phòng nhỏ gác mái.
Nhìn một màn như vậy, cho dù Cố Cửu có nhiều kinh nghiệm sống trong mạt thế thì nội tâm cũng sinh ra khϊếp sợ. Những biến hóa này đều phát sinh trong nháy mắt.
Quá mức kinh ngạc, đôi mắt đen của cô mở to, không thể tưởng tượng. Sau đó, không gian đang vặn vẹo chậm rãi khôi phục lại bình thường.
Cô có thể nghe được tiếng gió, tiếng nước chảy. Dường như mọi thứ đều sống lại. Cố Cửu nhớ lại tất thảy biến cố đã xảy ra, trong lòng có phỏng đoán. Thời điểm mạt thế đến, cô có nghe nói qua những người có dị năng không gian, hoặc là cái gì mà truyền thừa gia bảo kích phát không gian.
Tuy rằng ngày đó cô không gặp qua, nhưng cũng đã nghe nói nhiều lần. Đứng tại chỗ, Cố Cửu nghĩ cần rời khỏi nơi này. Cảm giác được có một dòng khí vặn vẹo, lần nữa mở mắt ra cô đã về đến phòng tắm.
Bất chấp không mặc quần áo cô bước tới bồn rửa tay. Dùng ý nghĩ muốn đem những thứ này vào không gian, những thứ trên bồn rửa tay biến mất không dấu vết. Thấy một màn như vậy, hai mắt cô mang theo kinh hỉ. Lại nghĩ muốn đem đồ vật mới thu được chuyển ra ngoài, những thứ đó lại xuất hiện trước mắt.
Lần này Cố Cửu cười vui vẻ, này là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công. Có không gian này, sau này thu thập vật tư không lo không có chỗ chứa.
Xem qua diện tích của không gian rất lớn, nhìn không thấy đáy, như vậy có thể để rất nhiều thứ bên trong.
Cố Cửu rất vui vẻ mà hôn lên hình vẽ hình đầu sói đỏ trên ngón tay áp út. Chuyện này đã giải quyết được vấn đề nơi chứa vật tư nan giải của cô.
Lúc này Cố Cửu gấp không chờ nổi chỉ muốn thu thập tràn đầy một không gian vật tư, như vậy ở mạt thế cô không lo bị đói nữa.
Rửa mặt xong, Cố Cửu mang hành lí rời khỏi chung cư. Trạm đầu tiên chính là thành phố A ngay bên cạnh. Lúc này cô đang ngồi trên xe lửa đi đến thành phố A, khả năng gặp người quen ở đây rất nhỏ.
Tới thành phố A, Cố Cửu thuê một phòng đơn giản trong khách sạn. Hiện tại có tiền trong tay nhưng đây đều là tiền dùng để cứu mạng bản thân, nên không thể lãng phí.
Trong vòng nửa tháng sau đó, Cố Cửu luôn ở siêu thị, thị trường bán sỉ, còn có nhiều cửa hàng khác trong nội thành thu thập vật tư. Cô không định mua nhiều thứ trong cùng một nơi, sợ rằng sẽ khiến người sinh nghi.
Ở thành phố A hơn nửa tháng, Cố Cửu bắt đầu đi nông thôn. Muốn mua sắm lương thực, rau dưa, hạt giống thì chỉ có mua ở nông thôn là thích hợp nhất, cũng không cần phải xét duyệt thân phận hay bị người sinh nghi khi mua số lượng lớn.
Các loại hạt giống, rau dưa, lương thực, cơ hồ cần cái gì đều có cái đó, đều là thứ có thể no bụng.
Cố Cửu mua nhiều lương thực như vậy, thực ra trong tâm tư có chút suy nghĩ làm một chút cống hiến cho nhân loại, cô cũng không muốn nhân loại bị diệt sạch, như vậy bản thân cô sống cũng không vui vẻ gì.
Cô sống ở mạt thế 3 năm, nhưng ai biết mạt thế sẽ tồn tại bao lâu. Theo trí nhớ, lúc ấy số lượng con người vẫn giảm bớt, đại quân tang thi thì càng thêm lớn mạnh.
Nhân loại là quần thể sinh vật, cô có thể tránh trong không gian cả đời cũng có thể sống sót, nhưng mà tồn tại như vậy thì có ý nghĩa gì đâu. Cô không hy vọng cuối cùng nhân loại bị diệt vong. Hy vọng một ngày nào đó mạt thế sẽ chấm dứt. Bởi vì cô muốn sống sót.