Đến lúc đó, anh ta biết trốn đâu đây!
"Cô có thể cho tôi cùng đi không?" Lý Hiểu Đông hỏi. Trực giác của cậu cho biết cô gái trước mắt này chắc chắn không đơn giản, đi theo cô, anh tacó thể sinh tồn trong mạt thế khắc nghiệt này.
Giản Nặc nhìn thoáng qua đồng hồ, nói. "Tôi cho anh thời gian năm phút."
Lý Hiểu Đông vừa định nói thời gian năm phút có thể làm được gù? Nhưng nhìn đến khuôn mặt không kiên nhẫn của Giản Nặc, trong nháy mắt liền không nói gì, chạy như bay đến trước cửa nhà mình.
Giản Nặc nhìn từ cửa sổ ở cầu thang ra bên ngoài, một bên nhìn đồng hồ, nói năm phút chính là năm phút, nếu quá năm phút mà người này còn chưa có ra, như vậy cũng đừng trách cô vô tình.
Sau năm phút, Lý Hiểu Đông thở hổn hển đứng trước mặt Giản Nặc. Nhìn con dao gập trong tay Lý Hiểu Đông, Giản Nặc từng đợt buồn cười.
"Cậu mang theo cái kia để làm gì?"
"Đương nhiên để chém gϊếŧ tang thi a." thời điểm Giản Nặc liếc mắt nhìn đến, Lý Hiểu Đông thanh âm càng ngày càng nhỏ, anh ta vốn không nghĩ mang dao gập gì đó nhưng là nhà của mình trừ cái dao gập như trang sức này thật sự không còn thứ gì khác có lực sát thương cả.
Giản Nặc đem dao của mình ném cho Lý Hiểu Đông. "Anh cầm lấy cái này đi."
"Vậy còn cô." Lý Hiểu Đông hỏi, đem chủy thủ cho anh, vậy cô dùng cái gì.
"Tôi sao? Tôi vẫn còn, không cần anh lo lắng."
"Anh có thức tỉnh dị năng không?" Hiểu biết sức chiến đấu của đồng bạn mình là một chuyện vô cùng quan trọng.
"Dị năng? Chẳng lẽ chính là ngọn lửa trong tay tôi sao? "Nghĩ nghĩ, trên tay Lý Hiểu Đông liền xuất hiện một quả cầu lửa lớn bằng một cái nắm tay.
"Đúng vậy."
Nếu Lý Hiểu Đông cũng là một dị năng giả, Giản Nặc tức khắc cảm thấy khả năng đến thành phố A của mình lại lớn hơn một ít.
Đời trước, cô đi cùng với bộ đội, tuy rằng gặp không ít nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng tới được thành phố A, mà lúc này, vì tránh hai tiện nhân kia, cô phải lên đường trước. Lúc này, sức chiến đấu của đồng bạn càng mạnh đối với cô tự nhiên liền càng tốt.
"Đi thôi."
Hai người thật cẩn thận ra khỏi cửa hiên. Khá may mắn là xung quanh cũng không có tang thi nào.
"Chúng ta tìm một chiếc xe, đi thành phố A"
"Được." Lý Hiểu Đông tuy rằng trong lòng tò mò vì sao lại không chọn thành phố S. Nhưng lại không hỏi nhiều.
Giản Nặc hiển nhiên cũng thực vừa lòng thái độ của Lý Hiểu Đông, cô là một người có tính kiểm soát tương đối mạnh, không thích có người nghi ngờ mình.
Nếu Lý Hiểu Đông cũng là một người tương đối có tự chủ, vậy đoàn đội của bọn cô kiểu gì cũng sẽ không lâu dài, người như Lý Hiểu Đông rất vừa ý Giản Nặc.
Từng hàng xe đỗ ở trong bãi đỗ xe, cuối cùng, Giản Nặc chọn một chiếc Land Rover có động cơ tương đối tốt.
Lý Hiểu Đông nhìn nhìn Land Rover trước mặt, gian nan nuốt nuốt nước miếng, hơn nửa ngày mới tìm trở về thanh âm của mình, nói: "Cô đây là muốn làm gì." Sẽ không thật như anh ta nghĩ đi.
Tuy rằng chủ nhân của chiếc xe này cũng không biết chạy đi đâu, nhưng là những chiếc xe này đều bị khóa. Chẳng lẽ người trước mắt này có dị năng đặc biệt?
Lý Hiểu Đông cìn chưa kịp thấy rõ Giản Nặc làm như thế nào, xe liền đã mở khóa, mà cô đã nghênh ngang ngồi lên ghế điều khiển.
Giản Nặc hạ cửa sổ xe xuống, ló đầu ra cửa nói: "Còn thất thần làm gì. Mau lên xe đi."