Thứ phía dưới chiếc xe căn bản không thể gọi là người. Nó quả thực chính là ma quỷ bò ra từ địa ngục.
Từ làn da kia liền có thể nhìn ra đây là một con tang thi, tang thi không đáng sợ, đáng sợ chính là tang thi cư nhiên cũng sẽ có biểu tình.
Tang thi có biểu tình không đáng sợ, đáng sợ chính là con tang thi có thể có biểu tình này lớn lên khó coi.
Tang thi này đã không còn mắt, chỉ còn lại có hai cái lỗ thủng đen ngòm. Môi giống như bị thứ gì đó xé rách.
Trước ngày hôm nay, Giản Nặc cho rằng tố chất tâm lý của mình đã cũng đủ cường đại, nhưng sau hôm nay, cô mới biết được suy nghĩ của mình là ngu ngốc cỡ không ai bằng!
"A a a a a a" Một trận tiếng la kinh thiên động địa phát ra.
Tô Mạc Ly cũng bị khϊếp sợ. Cũng la "A a a a a a" theo.
"Ta la là bởi vì ta sợ hãi, ngươi kêu cái gì!" Giản Nặc nổi giận. Đã bị kinh hách từ thứ phía dưới còn chưa đủ, cư nhiên còn muốn đã chịu kinh hách của người bên cạnh mình, cuộc sống quá không có biện phág.
"Ngươi cũng sẽ bị dọa đến sao?" Tô Mạc Ly vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Ta vì cái gì liền sẽ không bị dọa cơ chứ!" Giản Nặc phẫn nộ đồng thời cũng không quên cách chiếc xe này không xa còn thứ đó đáng kinh sợ kia, thứ phía dưới không biết từ khi nào bò ra, lại dọa cô nhảy dựng.
"Ngài nổi tiếng xa gần là nữ hán tử, thế nào sẽ bị thứ này dọa đến chứ."
"Ngươi có phải hay không tìm đánh" Giản Nặc hung thần ác sát nói.
"Nhìn xem, lúc này mới phù hợp với phong cách của cô." Tô Mạc Ly nhún vai.
Không thể không thừa nhận bị Tô Mạc Ly nói chêm chọc cười như vậy, cảm xúc sợ hãi của Giản Nặc tiêu giảm rất nhiều.
"Ngươi có thể hay không đem thứ phía dưới cút đi." Giản Nặc thật sự là không có cái tâm lý có khả năng thừa nhận đem thứ phía dưới ra.
Có lẽ là phương thức lên sân khấu vừa rồi của thứ này thật sự là quá mức đặc thù. Giản Nặc cư nhiên không dám đi xem lại.
"Nói thật, ta cũng thực sợ hãi." Tô Mạc Ly che ngực lại, một bộ dáng bị kinh hách quá độ.
"Uy, ngươi còn có phải hay không là nam nhân! Ngươi như thế nào không biết xấu hổ nói ra mấy thứ như vậy." Giản Nặc thật sự là không biết trên thế giới này vì cái gì sẽ có người có da mặt dày như vậy.
"Ta có phải nam nhân hay không cô chẳng lẽ không rõ sao? Cô ngày đó thế nhưng đều sờ qua a." Tô Mạc Ly vẻ mặt xấu xa cười. "Nếu không ta không ngại ngươi lại sờ một lần nữa." Nói xong lại nhắm hai mắt lại, một bộ dáng giống như phi tử đang chờ đợi sủng hạnh.
Con tang thi bị hai người quên đi ghê tởm không chịu cô đơn nhảy ra tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Cầm tua vít hướng trên người Giản Nặc đâm, Giản Nặc bởi vì bị Tô Mạc Ly kí©h thí©ɧ quá lớn, trong phút chốc không chú ý tới tình hình xung quanh.
Nếu không phải Tô Mạc Ly kéo lại, không cẩn thận Giản Nặc liền trực tiếp bị đâm.
"Cô ngốc lên a!" Tưởng tượng đến cảnh tượng vừa rồi, Tô Mạc Ly nghĩ lại mà sợ, cái nữ nhân ngu xuẩn này, ngày thường không phải nhanh nhẹn lắm sao, vừa rồi như thế nào bỗng nhiên mắc sai lầm!
Nếu hắn vừa rồi chậm một bước, hậu quả căn bản thể dám tưởng được.
"Còn không phải bị ngươi tức giận đến." Vừa nói, trên tay một bên xuất hiện một cây băng tiễn. Không đợi tang thi kia phản ứng lại. Giản Nặc đã cho nó đính ở trên tường.
Toàn bộ quá trình không quá mười giây, Giản Nặc cũng không thèm nhìn một cái.
Chỉ bằng vào trực giác của mình mà ra tay, đơn giản là vì trực giác của Giản Nặc chưa từng xuất hiện vấn đề gì.