Xác thực giống như Tin Như nghĩ, Giản Nặc tuy rằng muốn chạy, nhưng Lý Hiểu Đông lại nói: "Vậy đồ ăn trong xe thì phải làm sao bây giờ?"
"Đương nhiên là chờ tang thi đi hết rồi lại trở về lấy. Tang thi cũng không ăn mấy thứ đó ngươi cần gì phải lo lắng."
Một bên Hoàng Hiểu Lệ gϊếŧ một con tang thi ở phía sau, một bên nói với Lý Hiểu Đông.
"Chúng ta không thể ở lại chỗ này, chỉ sợ tang thi sẽ tụ lại ở nơi này càng ngày càng nhiều, chờ tới lúc đó chúng ta sợ là muốn chạy cũng không kịp."
Vừa nói, Giản Nặc một bên chạy ra bên ngoài.
Lý Hiểu Đông nhìn thoáng qua đám tang thi chạy đến từ phía tây, lập tức bị dọa không nhẹ. "Nhanh lên, chúng ta tìm một nơi an toàn."
"Đi mau." Mọi người không ai dám trì hoãn, một bên gϊếŧ tang thi, một bên chạy đến phía đông.
Tin Như hoàn toàn choáng váng. Nhìn nhìn tang thi như tụ tập từ bốn phương tám hướng lại đây liền không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cắn chặt răng, Tin Như lái xe hướng tới phía bọn Giản Nặc vừa rời đi, chẳng qua bọn Giản Nặc đã đi lâu như vậy, cô ta sao có thể đuổi kịp, huống chi bốn người kia rõ ràng là cố ý muốn bỏ cô lại.
Tin Như sẽ thế nào, Giản Nặc không biết, cũng không có thời gian nhàn hạ mà đi quan tâm.
Mọi người chạy thật lâu mới xem như hoàn toàn cắt đuôi được đámcái đó tang thi đó.
Hiện tại bọn họ đang nghỉ ngơi trong một cái nhà trệt, người ở nơi này hẳn là đi cả rồi, đồ vật trong nhà đều bị thu thập sạch sẽ. Trừ bỏ lu nước ở bên ngoài còn tính là hữu ích, còn lại không còn bất cứ cái gì có thể sử dụng được nữa.
Mọi người xụi lơ ở trên chiếc giường chỉ còn vài cái ván.
"Mọi người nói cái cô Tin Như kia có thể thoát ra hay không." Hoàng Hiểu Lệ một bên quan sát đến bên ngoài, một bên nói.
"Ngươi sao lại quan tâm cô ta như vậy." Giản Nặc trợn trắng mắt.
"Ta đây không phải sợ cô ta chuốc thêm phiền toái cho chúng ta hay sao." Hoàng Hiểu Lệ không chút hoang mang giải thích.
"Khả năng cô ta sống sót rời khỏi nơi đó khả năng không lớn, có thể là bị tang thi ăn, cũng có thể là bị tang thi cấp cảm nhiễm, chính cô tacũng biến thành tang thi, hoặc có thể là vọ anh hùng nào đó từ trên trời giáng xuống, sau đó cứu nàng."
Giản Nặc phân tích đâu vào đấy vài loại tình huống Tin Như có thể gặp phải.
Lần này, trợn trắng mắt không phải Giản Nặc, mà biến thành Hoàng Hiểu Lệ.
"Hai loại trước đều có khả năng, loại thứ ba căn bản không có một chút khả năng tồn tại a!"
Giản Nặc lắc lắc đầu, phủ định cách nói của Hoàng Hiểu Lệ.
"Ngươi cũng đừng quá mức chắc chắn, nữ nhân này tuy rằng ác độc một chút, nhưng khuôn mặt kia cũng không tồi, làʍ t̠ìиɦ nhân của ai đó không phải không có khả năng."
Việc này không xem như là việc hiếm lạ gì, đời trước Giản Nặc thấy không ít chuyện như vậy, nữ nhân không có bất luận năng lực cùng dị năng ở mạt thế hoàn toàn phải phụ thuộc vào nam nhân.
Nam nhân có dị năng mạnh một chút bên người có thậm chí có đến mười mấy tình nhân. Nói là tình nhân, kỳ thật cũng chỉ là một thứ để phát tiết du͙© vọиɠ thôi.
Trải qua mạt thế, tâm địa mọi người trở nên càng thêm cứng rắn. Cũng càng ngày không càng không có nhân tính, ở trong mắt Giản Nặc, mấy tên đó cũng chẳng khác gì ngựa giống là mấy. T𝗿𝓾𝐲ện chính ở == T𝗿ù𝑚T 𝗿𝓾𝐲ện﹒𝐯n ==
"Cũng không biết tên mù mắt nào sẽ coi trọng cô ta." Hoàng Hiểu Lệ lẩm bẩm.
"......" Được rồi, Giản Nặc dù ngốc cũng biết là xảy ra chuyện gì, chẳng qua đương sự còn như lọt vào sương mù, cô là người đứng xem tự nhiên cũng không cần nói nhiều.