Chương 24: Mạt thế buông xuống (4)

Nghe vậy, Giản Nặc kinh ngạc liếc mắt nhìn Chu Tử Minh một cái, rất khó tưởng tượng, những lời này không giống như được nói ra từ một cái đại thiếu gia. Khó có nha, Chu Tử Minh cư nhiên có tư tưởng giác ngộ cao như vậy.

Theo như lời của Chu Tử Minh. Nếu không thể giúp người ta, liền không cho họ hy vọng, phải biết rằng việc đáng sợ không phải không có hy vọng, mà là có hy vọng lại lần nữa tan biến.

"Đi vòng qua đi!"

Giản Nặc lái xe vừa nghĩ vòng qua cô gái phía trước, đáng tiếc là cô không thành công. Tuy rằng kỹ thuật lái xe của Giản Nặc rất tốt, nhưng là so với người thì độ linh hoạt của xe chẳng là gì.

Huống chi, Giản Nặc chưa từng nghĩ tới muốn đả thương đến cô gái đó, chẳng qua người ta chắn đường làm trong lòng cô khó tránh khỏi sinh ra cơn tức.

Thẳng đến kia xe Land Rover dừng lại, cô gái kia mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cũng sợ mình bị xe đυ.ng vào, nhưng là nếu cô không làm như vậy, hiển nhiên sẽ có sự tình càng đáng sợ chờ mình.

Ngẫm lại bạn bè của mình mấy ngày nay biến thành quái vật ăn thịt người, đến bây giờ vẫn là không rét mà run, chỉ cần cô có thể trở về thành phố A, cô liền an toàn. Chiếc xe trước mắt này rõ ràng là đi thành phố A.

"Tiểu cô nương, đầu của ngươi là có bệnh sao, một hai phải chặn đường." Xe dừng lại, tên Lý Hiểu Đông miệng pháo liền nhắm ngay đối diện mà nói.

Tin Như bị Lý Hiểu Đông không lưu tình nói da mặt trắng một mảng, trong lòng thầm hận. Từ nhỏ đến lớn, ô chưa từng bị nói như vậy.

Đương nhiên, cũng có vài kẻ không biết tốt xấu chọc giận cô, nhưng là kết cục đều không có kết cục tốt đẹp gì, người bên cạnh đều nâng cô lên trời, nhường nhịn cô. Không nghĩ tới nam nhân trong xe cư nhiên dám nói như vậy với cô.

Rõ ràng, tiểu hài đồng Tin Như chưa từng chịu qua ủy khuất bị lời nói của Lý Hiểu Đông kí©h thí©ɧ không nhẹ.

Cô hiện tại tuy rằng rất muốn phát hỏa, nhưng là lại không thể không nhẫn nại, bỏ lỡ chiếc xe này, cô không biết khi nào mới có thể chờ được chiếc xe khác, cũng không biết ở cái nơi này chờ đợi sẽ phát sinh cái sự tình đáng sợ gì nữa. Từ sau khi tận thế phát sinh thứ gì cũng có thể uy hiếm đến tính mạng của cô ta.

Nếu Tin Như biết có ngày này, đánh chết cô cũng sẽ không bỗng nhiên đi du lịch gì đâu. Cô nếu là nghe lời cha nói, không trốn ra ngoài, cũng sẽ không phát sinh nhiều sự tình như vậy, cũng không cần phải chịu đựng sự trào phúng của người khác.

Tin Như đang miên man suy nghĩ, nhưng là mấy người trên xe chờ không kịp, bọn họ dừng xe cũng không phải để xem ngươi phát ngốc, cô gái ngươi đầu óc có thể hay không thanh tỉnh một chút?

"Ngươi thật sự nếu không tránh ra, cũng đừng trách ta bọn ta đàn qua người ngươi, dù sao mạt thế không thiếu nhất chính là mạng người." Hoàng Hiểu Lệ ác độc nói.

Mọi người mặc niệm cho cô gái nhỏ.

Trải qua nhiều ngày ở chung, bọn họ đã sớm hiểu biết người nào đó không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì chiếc là công lực độc miệng bậc nhất.

Quả nhiên Tin Như ở bên ngoài nghe Hoàng Hiểu Lệ nói sau, dù là mặt dày cũng khó tránh khỏi đỏ hốc mắt.

"Nhìn xem tiểu cô nương người ta thật ủy khuất a."

"Ha ha, nếu sợ người khác nói sao không cứu cô ta. Tục ngữ nói cho ngoan không cản đường!" Hoàng Hiểu Lệ lại lần nữa nói ra làm mọi người khϊếp sợ không thôi. May mắn chính là Tin Như cũng không có nghe được lời nói của Hoàng Hiểu Lệ, bằng không còn không biết sẽ làm ra cái chuyện xấu gì đâu.

"Cô gái, ngươi nhanh tránh ra đi, nếu không chúng ta thật sự đàn qua người cô. Tuy rằng quá trình này thực huyết tinh, thực bạo lực, nhưng là chúng ta bị cô bức a."