Chương 48

“Tôi có thể cứu anh, nhưng anh phải chia một nửa đồ ăn cho tôi!”

“Không thành vấn đề!”

Blogger nhanh chóng trả lời: “Nhưng anh đến đây bằng cách nào?”

“Tôi ở ngay trên tầng của anh, lát nữa tôi sẽ thả xuống một sợi dây bên ngoài cửa sổ cho anh, anh hãy cầm lấy sợi dậy, tôi kéo anh lên.”

“Được!”

Blogger lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, anh ta gắn camera lên đầu mình để phát sóng trực tiếp cho mọi người xem.

Anh ta mở tất cả mỳ gói, thịt khô, nồi tự nóng, nước ra, người trên lầu yêu cầu anh ta buộc đồ ăn vào để kéo lên trước, sau đó anh ta sẽ leo lên sau.

Blogger cảm thán trước camera: “Tôi đâu có ngốc, nếu tôi buộc đồ ăn lên trước, sau đó anh ta không kéo tôi lên thì sao?”

Anh ta buộc tất cả các vật tư có thể mang theo lên người.

Đúng lúc này, anh ta nghe thấy tiếng phá cửa bên ngoài cửa chính nhà mình.

“Rầm!”

“Anh nhanh lên!”



“Đến đây!” Blogger nhanh chóng nhìn thoáng qua, cánh cửa chính nhà mình quả nhiên đã bị phá mở, vô số zombie chen chúc đi vào bên trong.

Toàn thân từ trên xuống dưới của lũ zombie đều có màu xám đen, không ít con còn mở bụng toang hoác, từng đoạn thịt ruột thối rữa giống như những sợi dây thừng màu đen thòng ra khỏi bụng, làn da màu nâu đen dính chặt vào khuôn mặt, tất cả mọi đường nét trên mặt đều đã biến mất, chỉ còn lại máu thịt mơ hồ, thậm chí còn nhìn rõ cả xương.

Đám zombie đã bị bỏ đói trong nhiều ngày giương nanh múa vuốt lao về phía anh ta.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ai mà không mềm nhũn cả hai chân chứ?

Anh ta đóng chặt cánh cửa phòng ngủ mỏng manh của mình lại, nhảy ra ban công.

“Nhất định phải cứu tôi!”

Anh ta nắm lấy sợi dây thừng đang rũ xuống.

Nhưng trong khoảnh khắc nắm lấy sợi dây thừng, anh ta mới cảm nhận được hình như mình đã mang theo quá nhiều thứ!

“Anh nặng quá!” Người huấn luyện viên tập thể dục trên tầng bị sức nặng của anh ta kéo xuống, suýt chút nữa đã trực tiếp ngã xuống: “Bây giờ còn có thời gian, anh hãy đặt đồ ăn xuống! Kéo đồ ăn lên trước!”

“Không được! Phải kéo cùng nhau!” Blogger kiên quyết không đồng ý.

Trong thời điểm nguy hiểm như bây giờ, nếu đưa toàn bộ đồ ăn cho anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không cứu mình.

“Vậy anh vứt một chút đồ ăn đi!”

Nghe đến đây, blogger không nói một lời lập tức vứt nước trên người mình ra ngoài.



“Không đủ, đã mấy ngày rồi tôi không ăn cơm! Không có sức, anh ném thêm một ít nữa đi.”

Nghe vậy, blogger lập tức cảm thán với ống kính máy quay: “Người kia là huấn luyện viên thể hình kiểu gì vậy! Nếu ném đồ đi, sau này tôi sẽ ăn gì đây!”

Anh ta lại tiếp tục ném thêm vài món đồ ăn ra ngoài, chờ đến khi người bên trên khó khăn lắm mới có thể giữ chặt được sức nặng của anh ta thì cánh cửa phòng của anh ta cũng đã bị phá mở.

“A a a! Nhanh kéo tôi lên!”

“Nhanh lên, kéo tôi lên!”

Anh ta bị mắc kẹt giữa không trung.

“Treo toàn bộ đồ ăn vào khung bên cạnh, tôi sẽ lần lượt kéo anh và đồ ăn lên, kéo anh lên trước rồi mới kéo đồ ăn!”

“Không! Không! Đồ ăn nhất định phải được kéo cùng với tôi!”

Chỉ có trời mới biết sau khi anh ta bỏ đồ ăn ra, liệu đối phương có buông anh ta ra không?

Trong thời đại này, đồ ăn chính là mạng sống!

“Anh nhất định phải tin tưởng tôi, nếu không anh không thể lên đây được đâu!”

Lúc này, blogger lại do dự một chút, nhưng anh ta còn chưa kịp do dự thì cổ chân đã bị một bàn tay khô quắp bắt lấy.